- Khúc sư huynh!
Năm nam nữ Kim Dương Tông kinh hãi, vội vàng xông tới, dìu dắt hắn đứng dậy.
Mặt Khúc Khuê đều vặn vẹo, miệng đầy máu, run rẩy che miệng:
- Vỡ … Vỡ...
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Thiếu nữ xinh đẹp kia kéo tay hắn ra, hít vào từng ngụm khí lạnh.
Nát? Toàn bộ ngực của Khúc Khuê đều lõm xuống, có một dấu tay rõ ràng, đã tím tái, bởi vì sung huyết đang chậm rãi sưng lên.
- Vỡ... Vỡ vụn...
Khúc Khuê thống khổ càng hoảng sợ, hắn có thể cảm nhận được miệng mình vỡ vụn, trái tim bị rách rồi sao? Nội tạng của ta nát rồi sao?
Khúc Khuê hoảng hốt, sợ hãi. Bây giờ hắn chỉ có một cảm giác, thống khổ, trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy.
- Tên hỗn đản Bùi Phụng kia đã làm gì?
Đệ tử Kim Dương Tông vội vàng lấy bảo dược ra, bỏ vào miệng Khúc Khuê.
- Xuống tay thật tàn nhẫn, đây là muốn giết hắn a.
- Ha ha! Để ngươi điên! Đáng đời!
Hai vị đệ tử Phong Lôi Môn cảm giác xả được giận.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan quái dị, rất thống khổ, rất áp lực, còn có thanh âm quái dị nghẹn ngột.
- Cứu... Cứu...
- Bên trong... Có... Có người...
Khúc Khuê miệng mũi tràn máu, chỉ vào ngọn lửa cùng sương mù dày đặc đang tản ra phía trước.
- Có ai? Là ai!
Bọn họ lập tức cảnh giác, làm sao xuất hiện? Chúng ta luôn đứng xung quanh, không thấy ai đi vào a.
Trong sương mù, Tần Mệnh bóp cổ Bùi Phụng, năm ngón tay đè ép da thịt tráng kiện của hắn, nâng hắn lên giữa không trung, tay kia từ trên lưng Bạch Hổ chậm rãi nhấc bá đao bách trảm lên, đặt ở trên vai Bùi Phụng.
Bá đao vô cùng nặng, hơn nữa vô cùng sắc bén, chỉ cần phóng lên trên một cái, liền sẽ cắt đứt linh lực thuẫn mà Bùi Phụng khổ sở kiên trì.
Bạch Hổ ô ô gầm nhẹ, hận không thể ăn Bùi Phụng.
- Chữa thương!
Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ chiêu ra bình Sinh Mệnh Thủy.
Bạch Hổ ngẩng đầu tiếp được, răng rắc cắn nát, phun ra mảnh vụn, nuốt Sinh Mệnh Thủy, đứng ở phía sau hắn bắt đầu chữa thương.
- Ngươi là... Là ai...
Bùi Phụng hai tay ôm cổ tay Tần Mệnh, cực lực muốn thoát khỏi. Nhưng cánh tay phải của Tần Mệnh giơ cao không nhúc nhích, giống như kìm sắt, càng bóp càng chặt:
- Ta ngược lại muốn hỏi một chút, các người là ai? Đồng bọn của ta trêu chọc ngươi sao?
Chủ nhân đến rồi?
Người của Kim Dương Tông và Phong Lôi Môn lập tức cảnh giác.
- Nó... Nó đã giết đệ tử... Đệ tử tông môn ta...
Bùi Phụng vừa thống khổ vừa xấu hổ lại phẫn nộ, cũng không dám giãy quá mạnh, lưỡi đao trên vai càng ngày càng nặng, tùy thời có thể cắt đứt cánh tay hắn.
- Buông hắn ra! Đây là thiếu môn chủ của Phong Lôi Môn, Bùi Phụng!
- Lập tức thả người, bằng không ngươi không đi ra được khỏi Lưu Ly đảo này.
Đệ tử Phong Lôi Môn vọt tới gần, cao giọng quát lớn.
Phốc xuy!
Bá đao đột nhiên chìm xuống, mũi đao kiên cường nặng nề rơi xuống đất. Mà bả vai Bùi Phụng đồng loạt bị đứt, máu tươi phốc phun ra ngoài.
- Ô ô!
Bùi Phụng run rẩy dữ dội, tròng mắt trợn tròn.
Cắt rồi? Cánh tay ta! Cánh tay của ta!!
Đám người Kim Dương tông ngược lại hít vào từng ngụm khí lạnh, thật ngoan độc?
Hai đệ tử Phong Lôi Môn mặt trắng bệch, chúng ta nói sai rồi sao? Đúng vậy, chúng ta là Phong Lôi Môn! Phong Lôi Môn a, một trong những chưởng khống giả Lưu Ly Đảo, ai lại không thể nể mặt một chút? Hắn như thế nào chẳng những không để ý tới, ngược lại còn cắt đứt tay thiếu môn chủ?
Bùi Phụng đau đớn kịch liệt giãy dụa, ô ô tức giận quát mắng, hai mắt muốn phun ra lửa.
Tần Mệnh chậm rãi nhấc bá đao lên, két, tiếng giòn rất nhỏ, mũi đao đè lên ót Bùi Phụng, cùng linh lực thuẫn đụng phải nhau.
Bùi Phụng cả người ác hàn, cứng đờ ở nơi đó, chỉ có đồng tử hoảng sợ lắc lư.
Yên tĩnh! Đệ tử Phong Lôi Môn dùng sức che miệng, trừng mắt dùng sức lắc đầu, cái người độc ác này từ đâu ra.
Vị nữ tử Kim Dương Tông kia cuống quít bày tỏ:
- Bằng hữu! Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!
- Hiểu lầm! Hiểu lầm! Chúng ta không hợp tác với hắn!
Những đệ tử khác kéo Khúc Khuê lên, liên tục lui về phía sau.
- Hổ của ta bị thương.
Tần Mệnh ngữ khí lạnh lẽo, đao phong bá đao sắc bén đè lên ót Bùi Phụng, tràng diện này không chỉ khiến mọi người kinh hồn bạt vía, Bùi Phụng cũng cả người phát lạnh, quên mất đau nhức trên vai, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mũi đao gần trước mắt.
Trong không khí phiêu phiêu có tiếng răng rắc rất nhỏ, là thanh âm lưỡi đao đè nát linh lực thuẫn trên đầu Bùi Phụng phát ra.
Ai cũng sẽ không hoài nghi, chỉ cần trọng đao hơi dùng sức, lưỡi đao có thể vỡ ra linh lực thuẫn, trực tiếp đem đầu Bùi Phụng.
- Vâng vâng vâng! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!
Hai vị đệ tử Của Phong Lôi Môn vội vàng xin lỗi, trong lòng lại tức giận mắng: Hổ Yêu ngươi chỉ là bị thương, chúng ta là người chết a, chết rất nhiều, đều là bị nó đập chết. Ai xin lỗi chúng ta?