Bạch Hổ chiến y vỡ vụn, vỡ thành bạch quang đầy trời, lôi điện cùng phong nhận cắt qua da thịt, năng lượng cuồng bạo đụng nứt hài cốt, nó bay giữa không trung, máu tươi phiêu phiêu, rơi xuống ngoài hơn trăm thước.
Bùi Phụng nửa quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cũng bị Phong Lôi Phù làm bị thương, miệng mũi tràn máu, ý thức mơ màng. Nhưng hắn là là tên Bùi Điên nổi danh Lưu Ly Đảo, cũng thật sự là tức giận, dùng sức lau máu trên mặt, cao giọng kêu:
- Khúc Khuê, thất thần làm gì, bắt lấy nó, uống máu hổ, hầm canh hổ! Nó có huyết mạch Bạch Hổ, khẳng định cả người đều là bảo vật!
Những nam nữ tử khác đều bừng tỉnh, không còn là ngạc nhiên, mà là vui mừng.
Thiếu niên cẩm y Khúc Khuê hô to:
- Bắt lấy nó, đừng thả nó đi.
Những nam nữ tử còn lại tám bao vây xung quanh, với khuôn mặt vui mừng. Bọn họ phân biệt đến từ hai tông môn cỡ lớn trên Lưu Ly Đảo, Phong Lôi Môn cùng Kim Dương Tông, hẹn nhau đến núi rừng săn bắn, chia làm hai tổ, thi đấu xem ai bắt nhiều, bên nào thua phải mời rượu mười ngày, còn phải dâng lên một món trọng bảo.
Không nghĩ tới vừa mới vào rừng đã đụng phải hổ yêu trân quý như vậy.
Một đầu hổ yêu không phải là Địa Võ lại có năng lực áp chế Địa Võ? Họ chưa bao giờ nghe nói qua.
Con hổ yêu này khẳng định đại bổ!
- Ai bắt được, thuộc về người đó!
Khúc Khuê bỗng nhiên hô to, ném ra một sợi lông vũ màu sắc rực rỡ, lông vũ nở rộ lửa ngút trời, thiêu đốt bầu trời. Một hư ảnh mãnh cầm hung lệ từ bên trong liệt hỏa mà sinh, vỗ cánh gào thét, vang vọng núi rừng, nó huy động cánh chim, không để ý phía trước núi rừng ngăn cản, ngang ngược va chạm, nhào về phía Bạch Hổ cách đó trăm thước.
- Khúc Khuê, ngươi hỗn đản!
Bùi Phụng tức giận quát.
Bạch Hổ giãy dụa đứng lên, cả người bị máu tươi làm ướt, vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Ảo ảnh mãnh cầm đập vào mặt, đốt cháy lên ngọn lửa hừng hực, cách rất xa cũng đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Bọn người Khúc Khuê từ các phương vị khác nhau vây quanh, ngăn cản Bạch Hổ lui đi.
- Ngao rống!
Bạch Hổ toàn thân lóe ra ngân quang, lần thứ hai hiện ra Bạch Hổ chiến y, rực rỡ chói mắt, hào quang chói mắt, nó đã không còn đường để lui, chỉ có thể cứng rắn.
- Bắt nó đi!
Khúc Khuê hưng phấn, có thể thấy rõ thương thế của con Hổ Yêu kia rất nặng, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Nhiệt độ của Hỏa Diễm Liệt Điểu vô cùng cao, một kích này không chỉ có thể lấy mạng của nó, ngay cả da lông cũng có thể đốt trọi, ngược lại tiết kiệm phiền toái lột da nhổ lông.
Ầm ầm!
Mãnh cầm kéo theo ngọn lửa cuồn cuộn, cùng Bạch Hổ đối mặt va chạm, bạo tạc kịch liệt lay động núi rừng, hỏa diễm bay lên, đầy trời nhảy loạn, tràng diện giống như là sóng lớn cuồn cuộn bên vách núi ven biển.
Khúc Khuê nhảy lên, phấn khởi hét lớn:
- Ta thắng! Một đầu hổ yêu này trên cả mười đầu dị thú, trận đấu hôm nay ta thắng rồi. Bùi Phụng, nguyện đánh cuộc chịu thua, ngươi phải mời ta mười ngày rượu, còn phải tặng một món trọng bảo.
- Quá vô sỉ, rõ ràng là ta bị thương, ngươi cuối cùng nhặt được tiện nghi.
Bùi Phụng vốn là tính tình nóng nảy, tức giận đến đỏ mắt.
- Phụ thân ngươi chưa từng dạy ngươi sao, không cần để ý quá trình, chúng ta chú trọng chính là kết quả, ha ha.
Khúc Khuê thật sự là quá cao hứng, nghiêng mắt nhướng mày, cuồng tiếu không thôi, cố ý kích thích Bùi Phụng.
- Kết quả? Kết quả là nó là của ta.
Bùi Phụng đột nhiên chạy như điên, xông về phía ngọn lửa còn chưa tản ra.
- Nghĩ đẹp.
Khúc Khuê toàn thân giương cao kình phong, nâng hắn rời khỏi mặt đất lao nhanh, ngăn đến trước mặt Bùi Phụng.
Bùi Phụng chạy như điên, dậm chân rời khỏi đất, nắm tay đánh mạnh vào Khúc Khuê.
- Chỉ bằng ngươi? Bình thường ta cũng không sợ ngươi, huống chi hiện tại.
Khúc Khuê nhanh chóng tránh đi, bay đến phía sau hắn, một chân dậm ở sau lưng hắn, thế mạnh mẽ rơi xuống, không thua gì một cái trọng chùy.
Bùi Phụng hộc máu, nhào vào trong ngọn lửa còn chưa tản ra.
Khúc Khuê cười xấu xa theo sát vào.
- Thiếu môn chủ!
Hai vị môn đồ Phong Lôi Môn kinh hãi kêu lên, muốn xông vào cứu viện, lại bị năm vị nam nữ của Kim Dương Tông ngăn lại.
- Đừng nóng vội, trước tiên để cho bọn họ chơi một lát.
- Các ngươi thừa dịp người gặp nguy hiểm.
Hai vị môn đồ Phong Lôi Môn nổi giận không thể cưỡng lại.
Một thiếu nữ xinh đẹp cười xấu:
- Sai! Chúng ta không thừa dịp người ta gặp nguy hiểm, chúng ta lấy nhiều hiếp ít, khanh khách.
- Các ngươi đang khơi lên chiến tranh.
- Chúng ta thế nào? Người giết người là con hổ yêu kia, cũng không phải chúng ta. Đều nói chó nóng nảy sẽ cắn loạn, Phong Lôi Môn các ngươi muốn học chó a? Ha ha...
- Ngươi...
Một đệ tử Phong Lôi Môn nhịn không được.
Nhưng lúc này, tiếng kêu quái dị vang lên, Khúc Khuê bay vào như thế nào, thì bay ra y như vậy, sau khi rơi xuống đất liên tục quay cuồng bốn năm lần, nằm sấp trong bùn đất ướt át, thống khổ cuộn mình, trong cổ họng có thanh âm quái dị.