Nơi đó dán lệnh treo thưởng, đang có vài người vây quanh nghị luận, trên bức họa rõ ràng chính là Tần Mệnh cùng nó.
- Sáng hôm qua, Thiếu môn chủ Phong Lôi Môn bị phế đi cánh tay, còn thiếu chút nữa bị giết.
- Ôi, Lưu Ly đảo còn có người dám khi dễ Bùi Điên a.
- Còn có đệ tử thân truyền của tông chủ Kim Dương tông Khúc Khuê, bị vỡ xương, làm tổn thương khí huyết nội tạng, đến bây giờ còn nằm trên giường.
- Hai người này làm chuyện gì thương thiên hại lý rồi?
- Nghe nói là hai nhóm người bọn họ vào núi rừng phía bắc thi đấu, không biết làm sao chọc phải một người ngoan độc, thiếu chút nữa liền diệt toàn bộ. Nghe nói ra tay vừa ngoan độc vừa độc ác, mấy đệ tử chạy trốn trở về kia thật sự sợ, tình nguyện ở trong tông môn bị phạt, cũng không muốn dẫn người đi báo thù.
- Người nào mạnh mẽ như vậy, lần đầu đến Lưu Ly Đảo a, không biết thân phận của bọn họ?
- Hắc hắc, nói không chừng là tông môn khác cố ý an bài.
- Lệnh treo thưởng cho giá rất cao a, chỉ cần là manh mối, liền đáng giá một trăm kim tệ.
- Cái rắm cao! Người dám phế Bùi Phụng và Khúc Khuê, có thể là người bình thường sao? một trăm kim tệ, kẻ săn giết không muốn nhận, giá quá thấp. Dong binh bình thường muốn nhận, lại không dám nhận, có thể sẽ mất mạng.
- Kỳ thật cũng không nguy hiểm như vậy, Phong Lôi Môn cùng Kim Dương tông chỉ là muốn một manh mối, cũng không phải muốn người.
Tần Mệnh cách đám người nhìn vài lần, không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm vị Vương huynh kia.
- Hắn cảnh giới cao, hẳn là cảm nhận được ta đã tới Lưu Ly đảo rồi, như thế nào cũng phải ra nghênh đón đi. Người đâu... Người đâu... Là huynh trưởng. Nói không chừng là một tỷ tỷ a. Tiểu Bạch đuổi theo, đến con đường phía trước nhìn một chút.
Tần Mệnh mang theo Bạch Hổ đi qua góc phố phía trước, tiếp tục tìm. Trong lòng dần dần bắt đầu lẩm bẩm, vị Vương huynh kia là cố ý tránh đi? Hay là có việc đang bận rộn, sao mãi vẫn không chịu lộ diện chứ.
Cách năm quảng đường bên ngoài quảng trường, một trong tửu lâu, Lâm Vân Hàn đang ngồi ăn cơm với một vị vu nữ. Bọn họ từ sáng sớm hôm qua một tìm đến hiện tại, một ngày rưỡi, tìm khắp khu vực bọn họ phụ trách, nhưng cánh hoa mãi vẫn không có động tĩnh, các đội ngũ khác cũng không gửi tin tức.
- Ngươi dường như biết nam tử đó là ai?
Vu nữ đối diện là người có thực lực mạnh nhất trong năm mươi người này, cảnh giới ở Địa Võ Cảnh tam trọng thiên, tên là Tử U.
- Không xác định.
Lâm Vân Hàn lắc đầu lạnh lùng. Trong lòng hắn không yên tâm, cũng hoài nghi là đoán sai. Nhưng ý nghĩ kia luôn quanh quẩn trong đầu, không thể xua đi được.
- Không chắc chắn cũng là có suy nghĩ, ai, ngươi biết?
- Đừng hỏi nữa, ăn xong chúng ta tiếp tục lục soát.
Tử U nhìn gần Lâm Vân Hàn.
- Chúng ta là cùng một chỗ, nên thẳng thắn, miễn là đầu mối hữu dụng, đều cần phải nói ra, tất cả mọi người cùng nhau phân tích, cùng nhau phán đoán.
- Thời điểm nên nói ta sẽ nói, nhưng hiện tại còn xa mới đến lúc đó.
- Nếu ngồi trước ngươi không phải là ta, mà là quỷ tướng, mà là Vu Chủ, ngươi còn có thể nói không phải là thời điểm?
- Có!
Tử U nghẹn lời, khẽ hừ một tiếng, đè nén hỏa khí không muốn cùng hắn cãi nhau:
- Phạm vi Lưu Ly Đảo quá lớn, phạm vi cảm giác của cánh hoa lại không xác định, chúng ta tìm như vậy cần phải tìm đến khi nào? Ngay cả khi hắn thực sự đến hòn đảo này, thì sẽ thật sống ở đây? Không đời nào. Có lẽ nghỉ ngơi một ngày đã rời đi.
- Chúng ta tìm đến trời tối, nếu như còn chưa có phát hiện gì, liền tập hợp người lại.
- Sau đó thì sao?
- Lại nghĩ biện pháp khác, nhưng ta tin tưởng hắn ở trên hòn đảo này.
Lâm Vân Hàn ném xuống một hắc kim tệ, đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng cánh hoa trong tay bỗng nhiên di chuyển, nở rộ hồng quang yếu ớt, lắc lư vài cái, giống như muốn bay lên.
Cánh hoa trong tay Tử U cũng động, hồng quang lúc sáng lúc tối, nở rộ năng lượng ấm áp.
Hai người đứng nguyên tại chỗ, còn tưởng rằng nhìn hoa mắt.
Nhưng những cánh hoa thực sự di chuyển, nhấp nhô mờ nhạt.
Lâm Vân Hàn một trận mừng như điên, tìm được?!
Tử U cảm giác không thể tin được, mục tiêu thật sự ở Lưu Ly đảo?
Hai cánh hoa cứ như vậy phập phồng phập phồng một lát, rồi lại khôi phục an tĩnh.
- Hắn ở Lưu Ly Đảo! Hắn ở gần đây!
Lâm Vân Hàn kích động, từ cửa sổ nhảy xuống đường phố náo nhiệt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cánh hoa trong tay. Hắn đi về phía trái, cánh hoa không có động tĩnh, chạy về phía phải vài bước, cánh hoa cũng không có động tĩnh gì. Lại đi về phía trước vài bước, cánh hoa rốt cục lại động đậy!
- Nhìn chằm chằm cánh hoa làm cái gì, đây chính là Hoa Si trong truyền thuyết.
Có người cười nhạo trên đường phố.
Có người cười xấu xa:
- Một cánh hoa có thể phấn khởi như vậy, cho hắn ta một bông hoa, còn không xuất ra rồi.
Tử U theo sát từ trong tửu lâu vọt ra, đuổi theo Lâm Vân Hàn, vọt lên phía trước vài bước.