Cánh hoa rốt cục cũng thức tỉnh, phóng lên trời, hướng về phía trước bắn đi.
- Ta sẽ đuổi theo, ngươi triệu tập những người khác.
Lâm Vân Hàn hưng phấn hô lên, muốn đuổi theo.
- Chờ đã! Chúng ta không chắc chắn về sức mạnh của mục tiêu, ngươi đi qua như vậy là chịu chết.
- Trong lòng ta biết, ngươi mau triệu tập những người khác.
Lâm Vân Hàn vọt lên đỉnh tửu lâu phía trước, đuổi theo cánh hoa chạy đi.
- Ngươi tự mình cẩn thận.
Tử U xoay người muốn rời đi, nhưng không đi được mấy bước đã dừng lại. Lâm Vân Hàn này lén lén lút lút, rõ ràng đoán được mục tiêu, lại sống chết không mở miệng. Chẳng lẽ hắn quen biết mục tiêu? Cố ý vứt bỏ ta, có phải là muốn nuốt riêng hay là muốn độc chiếm công lao? Thanh danh của Lâm Vân Hàn ở trong Vu Điện cho tới bây giờ cũng không được tốt lắm. Tâm cơ nặng nề, lòng dạ sâu, tinh thông tính toán, người như vậy tuyệt đối sẽ không nguyện ý chia đều công lao với người khác.
Tử U suy nghĩ trong chốc lát, lại bay lên trời, đạp lên nóc tửu lâu phía trước, phóng thích cánh hoa đuổi theo.
Tần Mệnh đứng trước một tòa kiến trúc vàng kim lộng lẫy, hơi há miệng, biểu tình quái dị.
Nơi này giống như một đóa hoa sen nở rộ, nằm ở giữa trung tâm khu náo nhiệt, ngói vàng lưu ly, màu sắc sặc sỡ, cực kỳ xa hoa cùng tinh xảo, dưới ánh mặt trời rực rỡ phản xạ ánh sáng chói mắt, một cỗ khí tức phú quý cùng xa hoa đập vào mặt, trong không khí còn phiêu phiêu từng trận mùi hương nữ tử say lòng người.
Trên cửa chính tráng lệ lộng lẫy, treo ba chữ —— Nữ Nhi Các!
Đây là hoa lâu?!
Tần Mệnh nhìn Vương Ấn trong lòng bàn tay, lại nhìn Hoa Sen vô cùng náo nhiệt trước mặt, chính là chỗ này?
Vương huynh ta ở chỗ này tiêu dao khoái hoạt?
Nữ Nhi Các, hoa lâu cao cấp nhất Lưu Ly Đảo.
Tần Mệnh nhàn nhạt nhìn, bất vi sở động, đầu ngón tay lắc lắc, hướng về phía nửa tây Nữ Nhi Các, rốt cục cũng xác định rõ vị trí. Hắn biểu tình khổ sở, thật đúng là ở trong này a.
- Tiểu ca ca, ngẩn người cái gì đây? Chẳng lẽ đã có muội muội yêu thích?
- Thật xin lỗi! Ta đang tìm một người.
Tần Mệnh hít một hơi, có chút rối rắm, vào hay không vào.
Vân Nhi cười khanh khách, cành hoa run rẩy:
- Tới nơi này đều là tìm người. Vân Nhi, không lọt vào mắt ngài.
- Ta thật sự là tới tìm người.
Tần Mệnh vòng qua Vân Nhi, đi vào bên trong.
- Nam nữ thành đôi, mới có thể vào được Nữ Nhi Các, ngài không tự mình vào được nha. Vân Nhi thướt tha đuổi theo, đang muốn giữ lại Tần Mệnh, lại bị Tần Mệnh xảo diệu tránh đi.
Bạch Hổ thấy nữ tử này không thành thật, vung tay tát tới một cái.
Vân nhi phiêu sau đó rút lui, nhẹ nhàng giống như một sợi lông vũ, nụ cười không giảm, nhu mị vẫn như cũ:
- Tiểu ca ca, trông cẩn thân hổ của ngài, cũng đừng làm người ta tổn thương nha.
Tần Mệnh kinh ngạc, nữ tử này là võ giả? Nhưng vào lúc này, dư quang khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một tia hồng quang, yêu dị tươi đỏ tươi.
Bạch Hổ cùng thời cảnh giác, xoay người hướng về phía nóc tửu lâu xa xa. Ở đây? Người của Vu Điện!
Lâm Vân Hàn đuổi theo cánh hoa vọt tới nơi này, bắt lấy trên nóc nhà, nhét vào trong túi cổ áo.
- Hừ hừ, tìm được ngươi!
- Tiểu ca ca...
Vân nhi không tin mình không trêu được thiếu niên này, nhưng nụ cười ngọt ngào vừa mới nở rộ, thiếu niên kia đột nhiên vọt về phía tửu lâu xa xa, giống như là trận gió lốc, xốc lên y phục nàng tung bay.
- Tần Mệnh? Thật sự là tiểu tử này!
Lâm Vân Hàn vừa đứng trên nóc nhà liền nhận ra Tần Mệnh, cũng chú ý tới mãnh hổ bên cạnh hắn. Hắn tức giận ngay tại chỗ, người đêm đó ở Bán Nguyệt Đảo tập kích ta quả nhiên là ngươi, còn lừa cái gì Ma? A, ôi! Chỉ bằng ngươi, cũng xứng khiêu chiến Vu Điện, cũng xứng lấy đi khí linh?!
- Lâm huynh, đã lâu không gặp.
Tần Mệnh cất bước chạy như điên, cao giọng cười to, sau hơn mười bước bay lên trời, đạp vào lan can tửu lâu, thẳng lên đỉnh tầng tám, mặt đối mặt, cầm đao bổ lên.
- Là ngươi cướp đi khí linh! Thật chắn sống rồi, nơi này là hải vực, không phải là Lôi Đình cổ thành ngươi.
Lâm Vân Hàn không tránh không lui, toàn thân khơi dậy sóng gió, tóc đen nhảy loạn, dựng thẳng lên như thác nước. Một quyền đánh ra ngoài, không gian run rẩy, cương phong cuộn trào, ánh sáng màu vàng cuộn lên giống như sóng biển, mãnh liệt đánh về phía Tần Mệnh, khí thế hùng hồn, không thể ngăn cản.
Ầm ầm!!
Âm thanh va chạm mãnh liệt giống như động đất, tửu lâu đều run rẩy, khe nứt răng rắc vang lên một mảnh.
Lâm Vân Hàn chấn động lui về phía sau năm bước, sắc mặt trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra. Hắn trọng thương chưa lành, giờ phút này mạnh mẽ thúc dục võ pháp, chấn thương khí huyết.
Tần Mệnh giống như chém vào sóng cát màu vàng, bị mạnh mẽ bắn ngược lại, nhưng Bạch Hổ theo sát xông lên nóc nhà, thân hình hùng tráng mạnh mẽ lao lên, vững vàng ngăn được Tần Mệnh.
Phối hợp ăn ý!
Tần Mệnh mượn thế dùng sức, bay lên trời, phóng lên trên phạm vi lớn, hai tay nghẹn đủ sức xoay pháo bá đao chém về phía đầu Lâm Vân Hàn.
- Lâm công tử, mượn đầu ngươi chơi chút?!