Tất cả mãnh thú cùng cường giả đều toàn bộ ngừng lại, an tĩnh ở trên cao, bị xiềng xích vòng quanh, kéo về cửa ngục của mình.
Từ lúc Thánh Ngục Lục Trọng Môn mở ra, đến khi toàn bộ đóng lại, toàn bộ quá trình ngắn ngủn hơn mười giây.
Khi cường quang đầy trời tan hết, sáu tòa ngục môn cũng biến mất, chỉ có Cửu Ngục Vương mặt không biểu tình đứng ở trên cao.
Phía dưới hơn vạn người tập thể thất thanh, đều bình tĩnh nhìn trên cao, quỷ tướng Thủy Mi đâu? Cứ như vậy mà biến mất sao?
Các vu nữ hoảng hốt, cả người ớn lạnh. Quỷ tướng Thủy Mi chết rồi? Trên Táng Hoa Thuyền có ba vị quỷ tướng, cứ như vậy chết một? Họ cảm thấy không đúng sự thật, cũng không thể tin vào mắt mình.
- Ngươi thực sự giết nàng?
Các chủ Nữ Nhi Các đi tới, cũng có cảm giác không chân thật. Vu Điện tung hoành hải vực nhiều năm như vậy, rất ít người dám khiêu chiến bọn họ, nhất là Vu Chủ cùng quỷ tướng bên trong. Chứ đừng nói là có ai dám giết quỷ tướng trước mặt mọi người.
- Nàng đến giết ta, phải chuẩn bị tốt kết quả bị giết. Thiên Vương Điện chúng ta cũng không chủ động trêu chọc người khác, nhưng nếu ai trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không lưu lại, diệt cỏ… phải diệt tận gốc, có thể giết thì tuyệt đối không phế.
Cửu Ngục Vương nhìn từ xa, Vu Chủ muốn đến rồi, ta chạy trốn hai năm cũng muốn bắt đầu.
- Vu Điện làm việc không từ thủ đoạn, ngươi giết quỷ tướng của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn liều chết ở hải vực?
Cửu Ngục Vương nhìn mỹ nhân gần trước mắt, nhẹ giọng cười một cái, đưa tay sờ lên kiều nhan của nàng.
Thân thể mềm mại của các chủ Nữ Nhi Các run rẩy, băng sơn hòa tan, hai gò má đỏ bừng, nàng không thích ứng với loại mập mờ này, đang muốn tránh đi, Cửu Ngục Vương lại nói:
- Chờ ta hai năm, cũng có thể là ba năm. Nếu ta còn sống trở lại, ta sẽ thành thân với nàng, nếu không thể nhìn thấy ta, quên ta đi.
Các chủ cảm giác trái tim mình giống như bị thứ gì đó nắm chặt, hơi hít thở không thông, một trận đau đớn.
Nàng nhìn nam tử trước mặt, ánh mắt mông lung trong lúc lắc lư, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra:
- Ta chờ chàng.
Cửu Ngục Vương đứng ở trên bầu trời cách Lưu Ly Đảo ngàn thước, đón gió biển ôn hòa, nhìn ra vùng biển mênh mông.
Tần Mệnh huy động cánh chim màu vàng, cùng hắn đứng trên cao.
Cửu Ngục Vương nói nhẹ:
- Ít thì hai năm, nhiều thì ba năm, Hoang Thần Tam Xoa Kích sẽ trả lại cho ngươi. Có thể là ta mang về, cũng có thể là vương hầu khác. Nhưng dù sao, con đường tiếp theo, ngươi phải đi tiếp.
- Ta hiểu!
- Thời gian hai ba năm, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, mau chóng trưởng thành, một khi ngươi tiếp nhận Hoang Thần Tam Xoa Kích, phải vĩnh viễn đi tiếp, phương thức duy nhất để dừng lại chính là an nghỉ tại hải vực. Ngươi muốn đi theo con đường của ta, giết vào Cổ Hải, ngươi chính là lá cờ, tiếp dẫn chúng Vương Hầu trở về.
Trận hành động này là một áp lực cũng là một cơ duyên cho ngươi. Sinh, ngươi danh động Cổ Hải, chúng vương điện uy chấn hai mảnh thế giới hải lục, chết, ngươi sẽ bị người ta lãng quên, chúng vương điện muốn quật khởi lại cũng không biết năm nào tháng nào.
Cửu Ngục Vương nói bình tĩnh đạm mạc, lại từng câu từng chữ nặng hơn ngàn cân treo sợi tóc, đặt ở trong lòng Tần Mệnh. Một khi bắt đầu, thật sự không có đường quay đầu, chúng vương Thiên Vương Điện phân tán ở các nơi trên đất liền và hải vực, muốn tập kết toàn bộ lại nói dễ dàng như thế nào, đừng nói là ba năm, năm năm đều khó. Cho nên phải chia làm hai đoạn trước sau, một đoạn do Cửu Ngục Vương dẫn dắt, một đoạn do Tần Mệnh dẫn dắt. Một đường bạo tẩu cùng chạy trốn, lại có bao nhiêu cường địch liên lụy tiến vào, sẽ có bao nhiêu Vương Hầu ngã xuống?
Tần Mệnh càng kỳ quái rốt cuộc là ai nghĩ ra kế hoạch như vậy, vì sao Cửu Ngục Vương lại tiếp nhận? Có lẽ, bên trong còn có nhiều bí mật hơn, có rất nhiều nguyên nhân hắn còn chưa biết.
Cửu Ngục Vương không nói thêm gì nữa, cũng không cần phải nói thêm nữa. Chờ mong Tần Mệnh có thể trưởng thành càng nhanh hơn càng mạnh hơn, tương lai mới có thể tiếp nhận ngọn cờ kiên cường đi tiếp.
Hàng chục ngàn người tụ tập gần bến tàu nhìn hai người trên bầu trời hàng ngàn mét. Bọn họ còn tưởng rằng vị Cửu Ngục Vương này sau khi giết Thủy Tương sẽ chạy ra hải vực, xa xa rời đi, không nghĩ tới hắn lại đứng ở nơi đó, nhìn tư thế kia ngược lại giống như là đang chờ Vu Chủ.
Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến Vu Chủ?
Ngẫm lại liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nghe nói cảnh giới Vu Chủ đều là Thánh Võ đỉnh phong, vô hạn gần vưới Thiên Võ!
Nhân vật như vậy trong lúc phất tay cũng đủ để lật sông đảo hải, hủy diệt đảo. Hơn nữa, liên quan đến một trận phát động toàn thân, ngươi giết quỷ tướng, lại muốn khiêu chiến Vu Chủ, chẳng khác nào hướng Vu Điện Luân Hồi hải vực toàn diện tuyên chiến. Vu Điện a, cho dù là bá chủ trong Cổ Hải cũng không dám khinh thị. Khiêu chiến với loại quái vật khổng lồ này, không phải chính là tự tìm đường chết sao? Cho dù hôm nay ngươi không chết, nhưng cũng không sống được bao lâu, trốn không thoát được bao xa.
Môn chủ Phong Lôi Môn thần sắc quái dị, lúc thì nhìn các chủ Nữ Nhi Các, lúc thì nhìn hai người phương xa. Trong lòng một trận sợ hãi, Nữ Nhi Các thế nhưng lại kết minh với một vị siêu cấp cường giả như vậy, mình lại thiếu chút nữa cùng người ta đánh nhau?