Bảo gia cười khẽ:
- Không tệ! Phấn chấn lên! Thanh danh Tuyệt Ảnh không thể ngã xuống, chiêu nhiều huynh đệ đáng tin cậy.
Có người truy vấn:
- Các ngươi hỏi thăm Tần Mệnh làm cái gì, chẳng lẽ là muốn săn giết hắn? Khuyên các ngươi cẩn thận một chút, đó là một kẻ tàn nhẫn! Thiếu môn chủ Phong Lôi Môn thiếu chút nữa bị hắn bổ thành người khô, còn có đệ tử thân truyền của tông chủ Kim Dương tông, cũng bị hắn đánh năm ngày không đứng dậy được.
Mã Đại Mãnh vừa nghe liền vui vẻ:
- Là phong cách của hắn.
Bảo gia nói:
- Có người hoài nghi hắn trốn ở Nữ Nhi Các, nhưng nơi đó hoàn cảnh phức tạp, cũng không có mấy người dám đi vào lục soát.
- Nữ Nhi Các? Hoa lâu?
Mộng Trúc kinh ngạc.
- Cửu Ngục Vương cùng các chủ Nữ Nhi Các quan hệ không tầm thường, sau khi hắn đến Lưu Ly Đảo liền ở lại Nữ Nhi Các. Tình huống cụ thể chúng ta sẽ không rõ ràng lắm.
Có người cười đùa nói, trong Nữ Nhi Các tất cả đều là mỹ nhân tuyệt thế, vẫn là loại nơi này, Tần Mệnh là thiếu niên huyết khí phương cương, ở nơi đó chẳng phải là hàng đêm sênh ca sao?
Mộng Trúc quay đầu liếc mắt nhìn Mã Đại Mãnh.
Mã Đại Mãnh trừng mắt:
- Nhìn ta làm gì? Ta lại không đi dạo hoa lâu.
- A? Đây không phải là Mộng Trúc muội muội sao? Lâu lắm rồi không gặp, có thể muốn chết ta rồi.
Một giọng nói thô lỗ nhưng âm thanh ngã ngớn từ cửa sổ của quán rượu phía trước bay qua, một nam tử với khuôn mặt đầy râu đen đẩy cửa sổ ra huýt sáo vang dội.
Đám người Quách Hùng vốn không muốn để ý tới, nhưng nam tử kia lại theo một câu nói, trực tiếp chọc giận bọn họ:
- Nghe nói đôi Tuyệt Ảnh kia đều đã chết? Ngay cả Huyết Tiên tử trung của hai người bọn họ cũng đã chết. Có phải là bốn người các ngươi hợp mưu hại chết hay không? Soán ngôi đoạt quyền sao.
- Thả rắm ngươi!
Tôn Minh nổi giận, chửi bới.
- Ô ô ô, còn tức giận, là ta đoán trúng sao? Đều nói Tuyệt Ảnh làm việc ngoan độc, không nghĩ tới đối với mình cũng độc ác a, đáng thương cho hai phu thê Tuyệt, Ảnh, chết cũng không nhắm mắt lại được.
Nam tử đó cố ý kích thích.
- Ngươi, Quy tôn tử.
Tôn Minh luân phiên cột đá muốn xông lên.
Đám người Quách Hùng đều bị kích thích muốn mất đi lý trí.
Bảo gia vội vàng ngăn cản bọn họ, quay đầu lại quát mắng:
- Vương Phi! Ngươi câm miệng!
- Lão tử muốn ý nói cái gì thì nói cái đó, ngươi quản chuyện cái rắm! Làm sao, Diêm Thành Bảo ngươi còn muốn thu thập Tuyệt Ảnh? Cẩn thận bọn họ cũng giết ngươi, ăn ngược lại Hàn triều ngươi.
- Cái tên lông đen này là ai?
Mã Đại Mãnh nhíu mày, tên hỗn đản này nói chuyện sao lại thiếu đánh như vậy?
- Đầu lĩnh Độc Thứ, Vương Phi!
Ánh mắt Trương Liệt âm độc, nắm song đao trong tay áo, nhìn chằm chằm Vương Phi.
- Tuyệt và Ảnh đã chết?
- Trách không được không nhìn thấy bọn họ.
- Bị Quách Hùng hại chết sao? Nội đấu a, thật là độc á.
Trên đường phố, hai bên cửa hàng tửu lâu, mọi người đều bị mấy tiếng gào thét ở đây làm kinh hãi, nhao nhao nhìn về phía nơi này.
- Hỗn đản đáng chết, ta muốn giết hắn!
Mộng Trúc nắm chặt lưỡi liêm, hận không thể xông lên.
- Đến a, Mộng Trúc muội muội, lên a, mấy ca ca cam đoan hầu hạ ngươi.
- Vương Phi, lại dám nói một câu thử xem? Lão tử đánh nát miệng ngươi.
Tôn Minh giận dữ hét lớn.
Vương Phi ngồi ở mép cửa sổ, gặm thịt nướng:
- Năm đó Tuyệt Châm cũng chỉ có thể ngang tay với ta, chỉ bằng mấy người các ngươi, còn muốn đấu với ta?
Cửa sổ bên cạnh lần lượt mở ra, các đội viên Độc Thứ đều tụ tập ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống Tuyệt Ảnh.
- Quách Hùng, nhẫn nhịn đi! Các ngươi không thể chiến đấu với bọn họ.
Diêm Thành Bảo không muốn cùng Độc Thứ trở mặt, càng không muốn bởi vì Tuyệt Ảnh mà cùng Độc Thứ trở mặt. Tuyệt Ảnh bây giờ đã không còn như trước, không còn Tuyệt Châm, Ảnh Kiếm cùng Huyết Tiên, có thể nói là hư danh, không đáng để Hàn Triều thay bọn họ ra mặt.
Quách Hùng coi như bình tĩnh, thở ra thật sâu, đè nén lửa giận.
- Chúng ta đi!
- Đợi đấy! Sớm hay muộn có một ngày giết chết ngươi.
Trương Liệt âm ngoan thì thầm.
Vương Phi không có ý định bỏ qua cho bọn họ:
- Tuyệt Ảnh trước kia cũng không phải như vậy, cho tới bây giờ đều là có thù trước mặt liền báo. Hôm nay xảy ra chuyện gì đây? Các ngươi chỉ là không có đầu lĩnh, không thể không có lá gan, chỉ biết kêu không dám đánh?
- Quách Hùng, có phải ngươi hại chết thủ lĩnh các ngươi hay không? Nói đi, rất nhiều người đang nhìn a.
- Vẻ mặt gian tướng, mặt trắng tâm đen, ta liền nói ngươi không phải là thứ tốt.
- Tuyệt Ảnh đáng thương a, thanh danh vừa mới đứng lên, lại bị ngã xuống.
- Quách Hùng ngươi tính là cái gì, còn vọng tưởng dẫn dắt Tuyệt Ảnh?
- Tuyệt Hòa Ảnh đều đã chết, Tuyệt Ảnh cũng nên đổi tên rồi.
Đội viên Độc Thứ không ngừng kêu gào, bén nhọn chói tai, đối với đám người Quách Hùng bi thống mà nói, giống như là dao đâm vào ngực, đau đến hít thở không thông.
Quách Hùng đưa lưng về phía bọn họ, đứng ở trên đường, nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt ngân thương, sát ý như cương khí phá thể mà ra, thổi bay đất cát đá vụn.