Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 832 - Chương 832 - Tiền Mua Mạng (2)

Chương 832 - Tiền Mua Mạng (2)
Chương 832 - Tiền Mua Mạng (2)

- Toái Đao Trương Liệt rơi xuống đất trong phút chốc lại bay lên trời, liên tục lao lên, nhanh như bay, không vội vàng ra tay, mà là trong khoảnh khắc những Độc Thứ khác toàn bộ rời khỏi sương mù, giống như quỷ mị rơi vào giữa hai vị đội viên Độc Thứ, hai tay tung bay, hai tay duỗi ra, phốc một tiếng, song đao toàn bộ cắm vào mi tâm hai người trái phải, kịch độc trộn lẫn đao khí nóng rực, trong nháy mắt liền tiêu tan não bộ.

Xung quanh đường phố tất cả đều là kẻ săn giết, đều bị một màn này kinh hãi, ai cũng không ngờ đám người Quách Hùng sẽ tập kích ngược, hơn nữa thời cơ nắm chắc chuẩn xác như thế, liên tiếp đột kích thật giống như lúc trước tinh tế diễn luyện qua.

- Giết cho ta!!

Vương Phi giận tím mặt, không sốt ruột quay lại, ngược lại dẫn đầu xông về phía Tôn Minh và Mã Đại Mãnh, trước tiên giết chết hai tên này.

Quách Hùng đang muốn mở rộng chiến quả bọn họ đều bất ngờ quay đầu lại, kinh hô:

- Tránh ra!

Tôn Minh và Mã Đại Mãnh sắc mặt đột biến, đứng không vững, làm sao tránh được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một trước một sau hai bóng dáng từ ngõ nhào ra.

Một người dậm bước phóng lên trời, buồn bực gào thét, trên phạm vi lớn lật ra mười màn đao mang, giết tới Vương Phi, đao mang nóng rực, giống như là thủy triều chảy xiết, ầm ầm chấn động màng nhĩ, tầng tầng xuất kích, liên tục cường oanh.

Một con mãnh hổ màu trắng tốc độ rất nhanh, đụng phải Tôn Minh và Mã Đại Mãnh, một kích quét mạnh, nhấc lên cương phong cùng bụi mù, mạnh mẽ đẩy lui hai người, tránh được phạm vi công kích của Vương Phi.

Vương Phi mạnh mẽ phanh thế công, vung tay đánh ra một mảnh đao quang, rậm rạp chằng chịt, không đếm được, giống như là một thác nước vũ khí sáng bóng, ngược dòng mà lên, xuyên qua không trung, đụng phải màn đao.

Ầm ầm nổ lớn, thập trọng đao bị nặng nề đụng nát, hóa thành tinh mang đầy trời. Nhưng đao kiếm dày đặc không ngừng giết đến, tiếp tục trùng kích tàn sát bừa bãi. Bóng người kia sớm đã có chuẩn bị, một kích sau đó mạnh mẽ rơi xuống, tránh được thế công, lập tức bay về phía sau.

- Lấy đâu ra hỗn đản, ngại mạng dài?

Vương Phi tức giận quát.

Đám người Quách Hùng toàn bộ rút lui, thủ đến bên cạnh Tôn Minh cùng Mã Đại Mãnh.

- Thế nào rồi?

- Không có việc gì, thở chút.

Tôn Minh ôm vết thương, giãy dụa đứng lên.

Mã Đại Mãnh thì trừng mắt nhìn một người một hổ cách đó không xa, đột nhiên phát ra một câu thô lỗ:

- Mẫu thân nó!

- Làm sao vậy?

- Không quen mắt sao?

Mã Đại Mãnh chỉ vào nam tử đó, a? Trông rất giống, nhưng sao bộ dáng lại thay đổi rồi?

- Tần...

Đám người Quách Hùng thiếu chút nữa gọi ra tên đầy đủ, nhưng lại có chút mơ hồ, bộ dáng này khác quá nhiều a.

Đội ngũ Độc Thứ tụ tập bên cạnh Vương Phi, đều kinh hồn chưa định, cả người đầy mồ hôi lạnh, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã chết bảy vị huynh đệ, còn có hai vị là Địa Võ, bị lưỡi liêm của Mộng Trúc chém đầu. Quá đột ngột, rõ ràng là chúng ta đang khi dễ các ngươi a, như thế nào trong chớp mắt chúng ta đã chết bảy người?

- Thích khi dễ người khác? Thật trùng hợp, ta cũng thích.

Tần Mệnh khiêng bá đao, cười lạnh đứng trước mặt Vương Phi. Bạch Hổ theo sát bên cạnh, hùng tráng uy mãnh, lộ ra răng nanh sắt bén, ô ô gầm nhẹ, toàn thân dâng lên sóng khí trắng xóa, giống như ánh trăng, càng giống như sát khí, cả con đường đều cuồn cuộn nổi lên gió lớn, tiếng gào thét không dứt bên tai.

- Ngươi lại từ đâu xuất hiện?

Vương Phi nắm chặt hai tay, tiếng kêu loạn xạ, phía trên hiện ra quang hà sáng đỏ, bên trong toàn là đao kiếm thương côn và các loại vũ khí, từ cương khí ngưng kết mà thành, rậm rạp chằng chịt tụ tập trên không trung, chói mắt sáng chói, hàn khí bốn phía, toàn bộ tập trung vào Tần Mệnh cùng Tuyệt Ảnh phía trước, khí thế sắc bén lạnh như băng tràn ngập đường đi, uy áp cường thịnh làm cho rất nhiều người không thở nổi. Nhiều người lùi lại ra xa kéo dài khoảng cách an toàn.

Tần Mệnh vung bá đao lên, đặt nghiêng xuống đất, tiếng va chạm vang lên, hơn phân nửa cắt vào mặt đất.

- Tuyệt Ảnh Bá Đao!

Xung quanh đường phố vang lên từng trận tiếng kinh hô.

- Tuyệt Ảnh? Chiêu thức mới?

- Quách Hùng hành động đủ nhanh, vừa mới tổn thất ba người, liền chiêu thêm hai người.

- Ta làm sao lại thấy người này có chút quen mắt?

- Người, hổ, đao, đây là Tần Mệnh?

- Mù sao! Chân dung Tần Mệnh đầy đường, là bộ dáng này sao? Hổ yêu bên cạnh Tần Mệnh là màu lam, cũng không lớn như vậy a.

- Ngược lại cũng đúng, nhưng làm sao ta lại thấy giống như vậy?

- Tần Mệnh nhất trọng thiên, đầu Hổ Yêu kia của hắn là Huyền Võ cảnh, người này rõ ràng là Địa Võ nhị trọng thiên, Hổ Yêu là Địa Võ Cảnh.

Nhưng Mã Đại Mãnh cùng đám người Quách Hùng trao đổi ánh mắt, không sai, chính là hắn! Tại sao hắn lại ở đây? Toàn bộ kẻ săn giết trên Lưu Ly Đảo đều đang tìm hắn, hắn thế nhưng lại trắng trợn đi tới sào huyệt của kẻ săn giết?

- Tuyệt và Ảnh vừa chết, các ngươi có thêm hai đồng bọn? Không phải là tìm được từ trước đấy chứ.

Vương Phi cười đùa, ánh mắt lạnh như băng:

- Vậy thì cùng nhau chết đi.

- Lão đại, không thể để cho bọn họ dễ dàng chết như vậy.

Bình Luận (0)
Comment