Một đệ tử Độc Thứ hô to, chúng ta mơ hồ chết bảy người, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thoải mái, những người khác lập tức phụ họa.
Ánh mắt Vương Phi xoay quanh người Mộng Trúc, khóe miệng cong lên:
- Sẽ không để cho bọn họ chết dễ dàng.
- Bảo gia!
Mộng Trúc hướng Hàn Triều hô một tiếng, hy vọng có thể nhận được trợ giúp.
- Bảo gia, chúng ta liên thủ, diệt Độc Thứ.
Quách Hùng cũng cầu cứu, chỉ dựa vào bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Độc Thứ.
- Diêm Thành Bảo, đừng xen vào việc của người khác. Một Tuyệt Ảnh chỉ có hư danh, không đáng để ngươi ra tay.
Vương Phi quay đầu liếc Diêm Thành Bảo một cái.
Diêm Thành Bảo cau mày, bàn tay sau lưng lặng lẽ hướng các đội viên bày ra, ý bảo không nên xúc động, tiếp tục nhìn xuống.
- Bảo gia! Chúng ta trợ công, ngươi chỉ cần kiềm chế Vương Phi.
Mộng Trúc sốt ruột.
- Ta xem...
Diêm Thành Bảo chần chờ, trực tiếp cự tuyệt hình như không thích hợp, nhiều người như vậy đều nhìn, nhưng hắn thật không muốn nhúng tay vào, Độc Thứ tuyệt đối không phải dễ chọc, nếu thật sự muốn đánh nhau, bảo đảm chính là lưỡng bại câu thương.
Tần Mệnh cười khẽ ngắt lời:
- Chuyện đơn giản như vậy, không cần phải làm phức tạp.
- Ngươi có cách?
Đám người Quách Hùng bước nhanh lại gần.
- Rất đơn giản.
- Ngươi có người?
- Có!!
- Ở đâu??
- Rất nhiều!!
Đám người Quách Hùng kích động trao đổi ánh mắt, xinh đẹp! Được cứu!
Đám người Vương Phi thì thoáng thay đổi sắc mặt, cảnh giác xung quanh, có người? Ở đâu!!
- Người nào?
Mộng Trúc nhịn không được nói, đâu? Cấp độ nào? Có bao nhiêu người?
Tần Mệnh nhìn đội ngũ săn giết đầy đủ xung quanh:
- Chính là bọn họ?
- Ai?
Đám người Quách Hùng nhìn quanh bốn phía, đâu a?
- Bọn họ.
- Bọn họ là ai??
Tay phải Tần Mệnh chậm rãi giơ lên, một đồng hắc kim tệ từ trong không gian giới chỉ rơi ra, rơi xuống mặt đất hấp dẫn ánh mắt toàn trường, vừa lúc đụng phải tảng đá, phát ra tiếng kêu thanh thúy, bắn ngược lăn ra ngoài, dừng ở giữa Tần Mệnh cùng Vương Phi.
Một đồng! Hai đồng! Ba đồng!
Rầm rầm...
Hai mươi đồnghắc kim tệ từ trong không gian giới chỉ rơi ra, toàn bộ rơi xuống đất.
Đường phố dần dần yên tĩnh, tất cả những kẻ săn giết đều hơi há miệng, ánh mắt tham lam, nhìn chằm chằm hắc kim tệ đầy đất.
Đám người Quách Hùng nhíu mày, đây là đang làm gì?
Tần Mệnh tay phải xoay chuyển, một túi hắc kim tệ từ trong không gian xoay ra, vững vàng rơi vào trong tay:
- Ai muốn? Đổi lấy đầu Độc Thứ! Một cái đầu, mười hắc kim tệ! Đầu Vương Phi... Một trăm hắc kim tệ!
Bầu không khí trên đường lập tức thay đổi, sau một thời gian dài im lặng, một đôi mắt từ hắc kim tệ đầy đất chuyển sang Vương Phi và các thành viên Độc Thứ.
Mười hắc kim tệ trong đầu? Bắt kịp với một nhiệm vụ mạo hiểm.
Giá trị đầu của Vương Phi lại là một trăm hắc kim tệ? Có thể đổi hai gốc linh thảo cực phẩm!
Tôn Minh hơi há miệng, quên cả đau đớn:
- Cái này cũng được?
- Tất nhiên là được! Nơi này là Tứ Phương Trấn, khi quần cư của toàn bộ kẻ săn giết trên Lưu Ly Đảo.
Tần Mệnh lạnh lùng nhìn Vương Phi.
- Nơi này tất cả đều là kẻ săn bắn, đều là người lấy tiền làm việc. Ta có tiền trong tay, ta có thể khi dễ ngươi rồi?
Khuôn mặt Vương Phi trở nên vô cùng khó coi:
- Cũng đừng nghe hắn nói bậy, trong tay hắn căn bản không có nhiều hắc kim tệ như vậy.
- Hắc kim tệ không nhiều lắm, nhưng mua đầu của các ngươi là đủ rồi.
Các thành viên Độc Thứ vội vã hét lên:
- Cướp ah! Cùng cướp của hắn!
Rất nhiều ánh mắt đồng loạt chuyển hướng Tần Mệnh.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Kẻ săn giết có quy tắc của kẻ săn giết, sở dĩ gọi là kẻ săn giết, mà không phải dong binh, là bởi vì bọn họ tuân thủ quy củ, tôn đạo nghĩa. Có người ra nhiệm vụ, các ngươi phải làm theo nhiệm vụ, không phải giết ngược lại người đưa ra nhiệm vụ, phân chia tiền tệ của hắn.
Ánh mắt toàn trường lại một lần nữa tụ tập đến chỗ Độc Thứ. Bọn họ đều ít nhiều làm chuyện xấu xí, nhưng đều làm bí mật, cam đoan sẽ không bị công khai, hoàn cảnh như ngày nay, nhất là ở Tứ Phương Trấn nơi mấy trăm kẻ săn giết tập trung này, ai cũng không có khả năng làm chuyện phản sát người ra nhiệm vụ.
Ha!!
Quách Hùng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Tần Mệnh này quả nhiên không tầm thường.
Vương Phi biểu tình tàn nhẫn, vung tay muốn xuất kích, trước tiên giết chết Tần Mệnh, xem ngươi còn phát nhiệm vụ như thế nào.
Tần Mệnh đã sớm có chuẩn bị, trong khoảnh khắc một ánh mắt Vương Phi biến đổi, mang theo Bạch Hổ rút lui:
- Ai là người đầu tiên ra tay, thưởng mười hắc kim tệ.
- Ta xem ai dám?
Vương Phi tức giận nhìn toàn trường.
- Lên!
Diêm Thành Bảo phất tay trước tiên, còn chờ gì nữa, giết cho ta a. Lúc này không biểu hiện, còn chờ khi nào.
- Độc Thứ, hôm nay chính thức bị xóa tên.
Hàn Triều săn giết toàn bộ xuất kích, động tác như thỏ thoát khỏi hang, giết chạy Độc Thứ.
Bọn họ vừa ra tay, những kẻ săn giết khác không còn do dự nữa, giống như cướp bảo bối xông về phía kẻ săn giết Độc Thứ.
- Rút lui! Rút khỏi Trấn Tứ Phương, vào núi rừng!