Lâu Diễm cố ý mặc y phục gợi cảm, thể hiện vóc dáng đẫy đà tuyệt vời của nàng. Nàng tươi cười tiến vào, mái tóc dài dày đẹp như sóng biển tùy ý khoác lên vai, từng sợi từng sợi đều nóng bỏng đến mê người! Lông mi rậm rạp, ánh mắt mị huy, đôi môi cảm giác phong phú, lúc nào cũng lộ ra loại phong tình vạn chủng.
Toàn bộ căn phòng được chiếu sáng bởi sự xuất hiện của nàng.
Mã Đại Mãnh đang nhàm chán ngẩn người, vừa liếc mắt qua, liền sống dậy ngay, giống như trái tim bị thứ gì đó đột nhiên nắm chặt. Hắn cọ cọ ngồi dậy, giống như là con trâu đực phát ra tiếng thở hổn hển.
Lâu Diễm lúc này mới phát hiện trong phòng không chỉ có Tần Mệnh, còn có Hắc Sa như Hắc Hùng kia.
- Ta không có thói quen ăn đêm.
Tần Mệnh nằm bất động.
Mã Đại Mãnh lại càng nhìn càng kích động, đôi mắt nóng bỏng xoay qua xoay qua lại trên người nửa lộ của Lâu Diễm, cả người nổi lên một cỗ nhiệt khí, cũng không biết nói gì.
- Thế nào? Đuổi tỷ tỷ đi à? Lâu Diễm bưng rượu cùng thức ăn vào phòng, hướng về phía Mã Đại Mãnh yên nhiên cười một cái:
- Ta có chuyện muốn nói với đại đao, ngươi rời đi trước?
- Không cần quản ta, ta không ăn.
Mã Đại Mãnh nhìn chằm chằm dáng người trước lồi sau vểnh, cả người khô nóng, giống như là bị châm lửa.
Tâm tư Tần Mệnh khẽ động, nhắc nhở Mã Đại Mãnh:
- Ngươi đi ra ngoài trước.
- Vì cái gì...
- Để ngươi đi ra ngoài ngươi liền đi ra ngoài.
- Ngươi muốn làm gì?
Mã Đại Mãnh hơi gấp, đang xảy ra chuyện gì? Các nương này coi trọng Tần Mệnh?
- Đi ra ngoài một một lát, chỉ một chút. Tần Mệnh trừng mắt nhìn hắn hai mắt.
- Trừng mắt ta làm cái gì!
Lâu Diễm cười duyên, càng khẳng định Tần Mệnh đối với nàng có cảm giác, như vậy dược hiệu phát huy sẽ càng nhanh hơn càng mạnh hơn.
- Đi ra ngoài!
Tần Mệnh rống cổ họng lên hét vào mặt hắn.
- Ta cảnh cáo ngươi, giữ chặt! Bằng không ta sẽ cáo trạng!
Mã Đại Mãnh nghiêm túc nhắc nhở, một bước quay đầu đi ra khỏi phòng.
Lâu Diễm bước tới, thướt tha đa dạng, ngồi xuống bàn đem thức ăn bày biện xong, ánh nến nhảy lên chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tuy rằng không còn thanh xuân, nhưng da thịt bảo dưỡng rất tốt, không có dấu vết gió thổi ngày phơi, ngược lại có loại phong cách năm tháng.
- Tìm ta có chuyện gì?
Tần Mệnh âm thầm phỏng đoán ý đồ của Lâu Diễm.
- Ngươi nói chuyện thẳng thắn như vậy?
Lâu Diễm rót cho Tần Mệnh một chén rượu, cũng rót cho mình một chén, mím nhẹ một miệng, lại hướng Tần Mệnh ra hiệu, uống cạn sạch.
- Không có độc nha.
Tần Mệnh khẽ nhấp một ngụm, cẩn thận cảm thụ. Huyết dịch hoàng kim trong hắn tương tự như huyết mạch cao quý, đối với độc dược rất mẫn cảm, nếu trong rượu có độc, hắn cơ bản có thể phát hiện ra.
- Ta rất tò mò, ngươi làm thế nào giành được sự tin tưởng của Quách Hùng? Tha thứ cho ta nói thẳng, chúng ta cùng Tuyệt Ảnh hợp tác rất nhiều lần, đều coi đối phương là bằng hữu, nhìn Tuyệt Ảnh một thời rơi vào trong tay người khác, chúng ta không yên tâm, cũng muốn thay đám người Quách Hùng nắm chặt.
Lâu Diễm cố ý nói rõ ràng, như vậy có thể buông lỏng cảnh giác đối phương.
Hơn nữa huyết dược không đặt trong rượu, là đặt ở trong thức ăn. Người bình thường sẽ chỉ cảnh giác với rượu, sẽ bỏ qua thức ăn.
Những mánh kỹ nhỏ này, nàng đùa bỡn như lửa thuần tình.
- Ngươi là vì điều này mà đến?
Tần Mệnh lại nhấp một ngụm rượu, không phát hiện có độc tố. Hắn cố ý biểu hiện rất tham sắc, ánh mắt không ngừng nhìn lên người Lâu Diễm, nhìn vào những bộ vị đặc thù kia.
- Ta muốn... hiểu rõ ngươi hơn...
Lâu Diễm gắp một miếng thịt nướng, ngậm trong miệng, cười quyến rũ, cười say lòng người.
Tần Mệnh cũng gắp một ít thức ăn, đặt ở trong miệng, vừa nhìn nàng vừa chậm rãi nhai nuốt.
Nụ cười diễm lệ sâu sắc:
- Cùng tỷ tỷ tâm sự?
- Muốn nói chuyện gì?
- Ngươi không để tỷ tỷ yên tâm, tỷ tỷ làm sao yên tâm về Tuyệt Ảnh?
Trong lòng Tần Mệnh bỗng nhiên khẽ động, máu trên người hắn nổi lên một luồng nhiệt khác thường, giống như là sau khi bị kích thích đang mâu thuẫn cái gì đó.
Có độc?
Thức ăn có độc! Tiện nhân này quả nhiên không có ý tốt!
- Trước đây ngươi làm gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Kết duyên với Tuyệt Ảnh như thế nào, làm sao có thể khiến bọn người Quách Hùng tin tưởng ngươi. Nếu có thể, tỷ tỷ vẫn muốn biết tên thật của ngươi.
Lâu Diễm gắp một miếng thịt nướng lên, dính đầy nước trái cây, đưa đến bên miệng Tần Mệnh.
Tần Mệnh há miệng tiếp nhận, lại bỗng nhiên khẽ quát:
- Đừng nhìn trộm!
Lâu Diễm theo bản năng quay đầu lại, Tần Mệnh đem thịt nướng phun ra.
- Hai người các ngươi dè dặt một chút!
Mã Đại Mãnh hậm hực quay đầu, đóng cửa sổ lại.
Tần Mệnh làm bộ dáng nhai nuốt, cũng gắp một miếng thịt, đưa đến trong miệng Lâu Diễm.
Lâu Diễm cười duyên, há miệng tiếp nhận. Huyết dược là dùng máu của nàng làm thuốc dẫn để luyện chế, chịu ảnh hưởng cũng không lớn, nàng ăn mười miếng ảnh hưởng còn xa hơn người khác ăn một miếng.
Tần Mệnh làm động tác nuốt, lại gắp thức ăn bỏ vào miệng mình. Nhưng sắc mặt cứng đờ, khẽ quát:
- Ngươi lại muốn làm gì?
- Ta không nhìn!!
Bên ngoài truyền đến thanh âm mãnh liệt.
- Đừng ngụy biện.
Tần Mệnh quát lớn, thừa dịp Lâu Diễm đảo mắt, đem đồ ăn ném xuống đất.
Cứ như vậy, hai người có một câu không câu một nói chuyện, ta cho ngươi một ngụm, ngươi cho ta một ngụm. Tần Mệnh ăn hai mươi ngụm, đút Lâu Diễm hai mươi ngụm, lại dùng các loại biện pháp, nôn ra hai phần ba.