Diêm Thành Bảo lúc này đang hỗn loạn, hắn cũng lo lắng cho Lâu Diễm, hắn không có sức để tính toán xem Tần Mệnh có ý tưởng khác hay không, mượn dốc để xuống lừa:
- Đúng vậy! Loạn Thạch Lĩnh trong đêm khuya quá đáng sợ, vẫn là đừng đi vào. Ta thấy như vầy, chúng ta cùng quay trở lại Tứ Phương Trấn trước rồi lại nghĩ cách!
- Ta muốn hỏi, ai đã phát hiện ra Vương Phi? Có bao nhiêu người đã vào Loạn Thạch Lĩnh!
Quách Hùng suýt chút nữa mất mạng, hắn cũng không muốn buông tha bọn họ.
- Là có người đưa tin tức cho chúng ta, khi chúng ta đến, Loạn Thạch Lĩnh liền như thế này, yên tĩnh đáng sợ.
- Nhưng ngươi vừa nói có rất nhiều người tiến vào Loạn Thạch Lĩnh rồi mất tích.
Quách Hùng cưỡng ép nhìn thẳng mắt Diêm Thành Bảo.
- Người gửi tin cho chúng ta nói rằng bên trong có rất nhiều người, nhưng khi chúng ta đến, không có một ai, không phải mất tích thì thế nào.
- Ai gửi tin tức đến!
Cao Bằng cố ý ngẩng mặt lên:
- Quách Hùng, chúng ta suýt chút nữa đã giết ngươi, chúng ta xin lỗi, nhưng chúng ta đã giải thích nhiều lần, đó là hiểu lầm! Chúng ta là bằng hữu, trước khi như thế, tương lai cũng như thế, làm sao có thể hại ngươi?
Tần Mệnh thấp giọng nhắc nhở:
- Được rồi, nếu nói thêm gì nữa, bọn họ sẽ trở mặt giết người.
Trên đường trở về, Quách Hùng cố ý tụt lại phía sau Diêm Thành Bảo và Cao Bằng, hỏi:
- Sao các người lại ở đây?
- Tần Mệnh nhắc nhở chúng ta có nguy hiểm.
Tim Mộng Trúc đập nhanh trong lòng còn sợ hãi, ‘Tuyệt’ đã chết rồi, nếu như Quách Hùng lại chết, Tuyệt Ảnh bọn hắn sẽ thực sự chỉ còn trên danh nghĩa.
Tần Mệnh nhún nhún vai, không nói lời nào, hắn không thể nói là ta ngay từ đầu đã hoài nghi bằng hữu tốt của ngươi có mưu đồ a.
- Các ngươi thấy thế nào?
Trương Liệt ảm đạm, nhưng trong lòng lại nhanh nhẹn. Hắn chắc chắn chín mươi phần trăm Bảo gia là có ý đồ xấu, hắn hoàn toàn không nhầm, ncăn bản cũng không có chuyện Loạn Thạch Lĩnh ảnh hưởng gì cả.
Quách Hùng và bọn họ im lặng, trước kia đều là bằng hữu quá mệnh, Hàn Triều cũng là một trong số ít những bằng hữu của Tuyệt Ảnh, hôm nay vậy mà lại xảy ra chuyện thế này. Thay vì nói hắn không thể tin được, thì phải nói là không thể chấp nhận.
- Thử bọn hắn lần nữa, nếu thật sự có ý đồ, tuyệt đối không nhẹ tha.
Tần Mệnh cứng rắn quá cũng không tốt, dù sao hắn cũng là bằng hữu của người ta, hắn và Tuyệt Ảnh cũng là mới vừa hợp tác, cần phải cố kỵ chút cảm xúc của nhau.
- Nghe ngươi!
Đám người Quách Hùng tỏ thái độ, nếu thật sự có thể chắc chắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lại tình cũ, có thể giết thì sẽ giết, tuyệt đối không nói nhảm.
Khi bọn họ trở lại sân nhỏ tại Tứ Phương Trấn, tất cả đều bị đóng băng ở sân trước. Bởi vì trong một căn phòng, đang kích tình va chạm, nó gần như là hoang dã, để mọi người nghe được liền mặt đỏ tới mang tai.
- Vẫn chưa kết thúc?
Mộng Trúc nghẹn ngào, ngay sau đó liền im lặng.
Tần Mệnh nghe xong thì thấy có gì đó không đúng, căn phòng đó là... Mã Đại Thành? Lâu Diễm?
Hai người bọn họ lăn đến một chỗ rồi?
- Lâu Diễm?
Diêm Thành Bảo và Cao Bằng vô thức nhìn Tần Mệnh, vội vàng chạy vào phòng. Loại điên cuồng này có khả năng bị kích thích bởi huyết dược, nhưng huyết dược đã thả, tại sao Tần Mệnh lại vẫn còn tốt? Là nhầm người, hay là xảy ra ngoài ý muốn rồi?
Gần gian phòng tụ lấy một đám người.
- Bảo gia, ngươi trở về rồi, bên trong... tình huống bên trong không thích hợp a...
- Là ai đi cùng ai?
- Tần Mệnh và Lâu tỷ, đã hơn một canh giờ rồi, bọn họ vẫn chưa dừng lại...
Bọn hắn nói xong, mắt liền trừng lớn, nhìn Tần Mệnh đi sau lưng Bảo gia, trợn tròn mắt.
Sao người lại ở đây? Bên trong là ai!
- Đều tránh ra!
Diêm Thành Bảo đẩy đám người ra, mạnh chân đạp cửa chạy vào.
Hơn một canh giờ? Làm thế nào vẫn chưa kết thúc! Bọn hắn biết rất rõ huyết dược của Lâu Diễm, đại khái là nửa canh giờ liền kết thúc rồi, không chỉ kích tình kết thúc, mà người cũng nên rút cạn. Nhưng đều đã hơn một canh giờ, tại sao âm thanh của nam nhân vẫn dày như vậy? Ngược lại, chính nữ nhân là người khéo léo a.
- Lui ra!!
Tần Mệnh vội vàng chạy theo sau Diêm Thành Bảo, xoay người lại hô to, trấn an đám người Hàn Triều, vung tay đóng sầm cửa lại.
- Nói, có chuyện gì!
Cao Bằng bị chặn lại ngoài cửa, mặt âm trầm quay đầu quát hỏi. Hắn biết rất rõ Lâu Diễm, đây là một đóa hoa xinh đẹp nhưng đầy gai góc có thể nuốt chửng dương khí của nam nhân. Nếu không, trong Hàn Triều có nhiều nam nhân quyền lực như vậy, lại không ai dám đánh chủ ý đến Lâu Diễm, hắn còn thường xuyên bị nghiện mắt.
Căn phòng đã lộn xộn nát bứa, bàn, ghế tủ xiêu vẹo vỡ vụn, giường đều sụp, một mãnh nam hùng tráng đang đè lên trên một thân thể trắng nõn, kịch liệt đâm chọc vào, khàn khàn gào thét. Cảnh tượng đáng lẽ phải đẹp đẽ thơm ngát lại cho người ta cảm giác máu me như dã thú ăn thịt.
Mã Đại Thành và Lâu Diễm đều bị huyết dược ảnh hưởng tới tâm trí, mới đầu là thuần túy giao hợp, sau đó lại phóng thích ra dã tính nguyên thủy nhất, hận không thể ăn đối phương. Về sau, Lâu Diễm dần dần tỉnh lại, cũng rõ ràng là ai, dưới sự phẫn nộ muốn thổ nạp dương khí Mã Đại Mãnh, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, bị chà đạp lâu như vậy, tình trạng đã kiệt sức, còn lăn qua lăn lại toàn thân đều tổn thương. Hơn nữa, trong khi giãy chết trong cơ thể Mã Đại Mãnh giống như có một cỗ khí thế đặc biệt, cương mãnh say máu, nàng chẳng những không nuốt được dương khí, lại còn xuất hiện tình huống chảy ngược!