Bang!
Mã Đại Mãnh một kích toàn lực, bổ vào móng vuốt băng tinh sắc bén, bộc phát ra tiếng nổ lớn kinh thiên, đinh tai nhức óc.
Tần Mệnh dữ tợn gào thét khàn khàn, cũng dốc sức liều mạng rồi, toàn thân kích thích lôi điện, một tia lôi điện ánh xanh hiện ra, theo sát lấy Mã Đại Mãnh bổ chém, đả kích tại móng vuốt băng tinh sắc bén.
Đây là bạo kích mạnh nhất của hai người, không chỉ thanh thế to lớn, hơn nữa uy lực cũng vô cùng cuồng mãnh. Nhưng mà, liên tục hai tiếng nổ mạnh, Thanh Lôi bắn ngược, đại phủ rời tay, Tần Mệnh bị bắt lấy xông về Cự Quy phía dưới, còn Mã Đại Mãnh ngửa mặt tung bay đi ra ngoài, bị thủy triều điên cuồng chìm ngập.
Kết thúc rồi!
Đám người Quách Hùng hơi chút hoảng hốt. Cự Quy này cường hãn đến khoa trương rồi, Sơ giai Địa Võ tại trước mặt nó căn bản không chịu nổi một kích.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Hổ thừa dịp loạn xuất hiện ở đằng sau Cự Quy, há miệng vừa kêu, phun ra hào quang mênh mông giống như là ngân hà, sát phạt cuồn cuộn, hổ gầm rung trời, đả kích đến Tiểu Quy cao nhất, kiềm chế lực chú ý của Cự Quy. Sau lưng Bạch Hổ lăng không hiện ra hình ảnh Bạch Hổ khổng lồ, theo nó ngẩn đầu thét dài, âm động biển trời, kinh hãi đám hải thú săn bắt trong hải vực phụ cận, kích thích đến từ huyết mạch khiến chúng nó sợ hãi tim đập nhanh.
Tại một số thời điểm, có mấy Yêu thú có đẳng cấp huyết mạch đáng sợ hơn so với thực lực.
Bạch Hổ điên cuồng gào thét không dứt, không ngừng phun lên ánh sáng trắng, ở bên trong mỗi mảnh ánh sáng trắng đều thai nghén lấy một viên ngọc châu. Giống như bạch kim đúc thành, mà khỏa khỏa sáng long lanh, ánh sáng rực rỡ rơi vãi, như là chín khỏa tinh thần, sáng chói chói mắt, chúng trong lúc vô hình xâu chuỗi lẫn nhau, bắn tới hướng Tiểu Quy cao nhất kia.
- Bạch Hổ bí kỹ, Cửu Tinh Liên Châu!
Chín khỏa ‘tinh thần’ nổ bắn ra trùng kích, tác động cương khí bạo động không gian, sát khí tràn ngập, thay đổi đi lại phía dưới hải triều. Chúng như là tinh thần, càng giống là bất đồng thế giới, người trước ngã xuống, người sau tiến lên trùng kích đưa tới khí thế mênh mông không gì sánh kịp.
Lớn nhỏ rùa tím toàn bộ kinh động, từ trên xuống dưới đều cảm nhận được áp lực đến từ huyết mạch, đây là... khí tức Chí Tôn?
- Rống!!
Một đầu rùa tím trước hết nhất phản ứng kịp, thét dài với đại dương mênh mông, khống chế thủy nguyên lực. Từng cơn sóng lớn vén trời mà lên, hòa với gió lớn, tầng tầng chặn đánh. Tại chiến trường hải vực, uy lực sóng lớn chưa bao giờ suy yếu, cái cỗ thanh thế kia nghiền áp trầm trọng, đủ để cho rất nhiều võ pháp cùng cường giả ảm đạm thất sắc.
Oanh!
Liên tục chín lần va chạm, nhiều tiếng như thiên lôi, va chạm mạnh kinh người bộc phát ra nguồn năng lượng rung động, ánh sáng trắng tràn ngập, khí tức kinh thiên, vô tận cường quang chìm ngập hải dương, tràn ngập hơn mười dặm mặt biển, làm cho người ta sợ hãi.
Con rùa tím kia kêu rên phun máu, lui bại! Bạch Hổ cũng bị phản chấn, nhưng ngược lại kích thích lửa giận, gào thét không dứt, đột nhiên nhào tới phía con rùa cao nhất.
Bắt lấy phản ứng vi diệu này, Tần Mệnh kéo lấy xiềng xích, rút rùa trắng từ móng vuốt thủy tinh sắc bén ra, cố nén đau nhức kịch liệt cùng sợ hãi, chấn vỗ cánh chim, như là chớp thẳng hướng Cự Quy:
- Rút lui!!
Bạch Hổ không cam lòng, gầm nhẹ hai tiếng mới đột nhiên chuyển hướng, nghênh tiếp Tần Mệnh.
Một người một hổ ở trên không ‘va chạm’, Tần Mệnh một tay ôm vai cùng eo Bạch Hổ, kẹp lấy nó bạt không mà lên. Tần Mệnh quay đầu lại nhìn về nơi xa, Mã Đại Mãnh đang từ trong sóng lớn giãy dụa đi ra, bị cát đen bao quanh thủ hộ, hai người cách không gian rất xa tiếp xúc ánh mắt, gật đầu đơn giản, riêng phần mình bay ngược hướng ngược nhau.
- Rống!!
Cự Quy nổi giận, mỹ vị đến miệng vậy mà chạy? Tiếng gầm lành lạnh, rung chuyển biển trời, trong phạm vi hơn mười dặm, rất nhiều đá ngầm đều bị chấn nát, tất cả sương đen liền mang theo kẻ săn giết thực lực hơi yếu đều bị sống sờ sờ đánh xơ xác.
- Trốn! Trốn trốn!
Mọi người sợ hãi tỉnh giấc, liền lăn lẫn bò chạy thục mạng.
Đầu ác thú khổng lồ cổ xưa này không ngừng gào thét, bò về đá ngầm khổng lồ phía trước, phun ra tử khí ngập trời, như là lửa cháy lao nhanh, đánh về phía Tần Mệnh đang rời khỏi. Nó không cam lòng, con sâu cái kiến nho nhỏ, vậy mà đào tẩu từ trước mặt của ta.
Mộng Trúc chui vào trong thủy triều, tiếp được Mã Đại Mãnh trọng thương, kéo lấy hắn trở lại trong đội ngũ, năm người dùng tốc độ cao nhất rút lui khỏi, không dám có chút dừng lại.
Quách Hùng quay đầu lại nhìn quanh, Tần Mệnh đã kéo sương mù dày đặc, vọt tới tầng mây rất cao. Cự Quy đánh ra sóng lớn cùng tử khí ở trên không cuồng loạn nhảy múa, hình thành tình cảnh rung động như thiên tai, nhưng làm sao cũng tìm không thấy bóng dáng của Tần Mệnh đâu. Hắn âm thầm thở ra, tự mình chống đỡ Mã Đại Mãnh, thúc giục bọn hắn tăng thêm tốc độ.
- Đó là... Tần Mệnh?
Y Tuyết Nhi của Vu Điện vừa vặn liền ở gần đó, lông mày chau lên, nhìn qua thân ảnh giãy dụa thoát đi kia, cánh chim màu vàng quá đáng chú ý rồi, còn có đầu mãnh hổ đạp không mà đi kia, không phải Tần Mệnh thì là ai!
- Xác định là Tần Mệnh?
Mặt vu nữ khác đều hưng phấn, so sánh với Hắc Giao chiến thuyền, bắt lấy Tần Mệnh mới là quan trọng nhất.
- Không sai, chính là hắn. Không nghĩ tới a, hắn cũng dám táo bạo xuất hiện tại nơi này.
Y Tuyết Nhi đang lo làm sao tìm được đến Tần Mệnh đây, hắn vậy mà lại đưa bản thân tới cửa rồi.