Tần Mệnh thoáng nhẹ hít thở, xông ra đống xương, thu hồi Bá Đao, một lần nữa nắm chặt Đại Diễn Cổ Kiếm. Tiểu Quy trước tiên chui vào ngực của Tần Mệnh, trốn đến rồi trong túi áo, nó cũng không muốn lại bị Tần Mệnh cầm ra dùng làm tấm chắn.
Ngươi đánh trước, ta ngủ một lát.
- Cảm giác như thế nào đây? Trước tiên giới thiệu ta, ta tên Y Tuyết Nhi, sư tôn là Thủy Mi!
Y Tuyết Nhi quên không được tình cảnh sư tôn của nàng bị Cửu Ngục Vương giết chết, phần hận này, cũng cùng một chỗ chuyển dời đến trên người Tần Mệnh.
Đệ tử thân truyền của quỷ tướng? Trách không được! Tần Mệnh càng không dám khinh thường rồi, đệ tử thân truyền của quỷ tướng khẳng định không đơn giản, huống chi cảnh giới còn hơn hắn nhất trọng thiên. Làm sao bây giờ? Cần phải có biện pháp giết đi ra ngoài. Hắn liếc khóe mắt qua nhìn đến chân núi, đang có mười lăm vu nữ ẩn thân trong đống xương, khống chế được bình chướng.
- Muốn đánh chủ ý đến chúng ta ? Ngươi tới thử xem!
Mười lăm vu nữ tập thể hô lớn, phóng thích toàn bộ võ pháp vận sức chờ phát động, cường quang sáng chói, sát uy giao thoa, như là núi lửa phun trào, một tiếng ầm vang, mười lăm đòn tấn công mạnh mẽ đánh về phía Tần Mệnh, kéo dài qua vài trăm trượng, tập trung tấn công mạnh.
Tần Mệnh cau chặt lông mày, ỷ mạnh hiếp yếu thì cũng thôi, còn vây công? Bất quá bây giờ cũng không phải là thời điểm bực tức, đám nữ tử này đã nổi điên rồi.
Hắn hít hơi thật sâu, mạnh mẽ chấn vỗ cánh chim, dường như thay hình đổi vị trí như né tránh tất cả thế công, đã có bốn cánh chim, phương diện tốc độ có ưu thế được trời ưu ái.
Toàn thân Tần Mệnh sáng lên, toàn thân kích thích sấm sét sáng đỏ, thanh âm ầm ầm, cường thế dẫn bạo, như là ngàn vạn Lôi Tiễn, rậm rạp chằng chịt, không sai lệch toàn diện oanh kích.
Công kích ta? Trước làm tốt chuẩn bị hủy diệt đi!
- Ngươi dám!!
Y Tuyết Nhi giẫm mạnh lên mai rùa, muốn chặn đánh Tần Mệnh.
Nhưng khi Tần Mệnh phóng thích sấm sét, đồng thời cũng đưa ra bảo bối của hắn, Thanh Lôi, kéo qua không gian, bắn thẳng đến Y Tuyết Nhi. Đừng nhìn Thanh Lôi nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại ẩn chứa năng lượng tựa như hủy diệt, nháy mắt đã tới, đả kích trước mặt Y Tuyết Nhi.
Cùng lúc đó, sau khi lôi triều ở trên không tàn sát bừa bãi toàn diện rơi xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, trên dưới núi xương lôi quang loạn xạ, dày đặc điên cuồng, sụp mở đám vu nữ công kích, nổ thành phấn vụn năng lượng, cũng đánh nát vô số hài cốt.
Lôi triều từ trên trời giáng xuống, tại chỗ có tám người chết thảm, còn có một Địa Võ nhất trọng thiên.
Sấm sét của Tần Mệnh so sấm sét thiên nhiên mạnh hơn mấy lần, nếu như ai xem thành bình thường sấm sét mà đến ứng phó, kết cục không chết cũng tàn phế.
- A...
- Không!
Lôi triều bạo liệt, xuyên thấu lấy ngực, đầu các nàng, xé nát cả Linh lực thuẫn, mang theo từng mảnh hoa máu, nhuộm đỏ xương trắng đầy đất, có ít người trực tiếp nát bấy, có ít người bị đánh xuyên thân thể. Ngay cả mấy Địa Võ nhị trọng thiên cùng tam trọng thiên kia đều biến sắc, bị sấm sét đụng đến thổ huyết bay ngược.
Một màn này, khiến cho sắc mặt Y Tuyết Nhi liền vừa vặn tránh đi Thanh Lôi đều đại biến, không dám tin vào hai mắt của mình.
Vu nữ tán loạn, bình chướng Thủy Mạc Thiên Hoa suýt chút nữa muốn vỡ vụn.
- Ngươi không phục vụ, hôm nào lại cùng các ngươi chơi.
Tần Mệnh nắm lấy cơ hội mạnh mẽ bay lên không, muốn phá mở bình chướng, giết đi ra ngoài. Tốc độc của hắn nhanh đến tận cùng, cánh chim chấn vỗ, lên tiếng gào thét, huyết dịch toàn thân sôi trào, lực lượng bành trướng dường như thủy triều tràn ngập toàn thân, hắn nén sức mạnh tại nắm đấm xoay tròn bạo kích, xung đột không khí phát ra tiếng gào thét chói tai.
- Mơ tưởng!
Bảy người may mắn còn sống sót kia cố nén đau nhức kịch liệt, tiếp tục phóng thích năng lượng, vững chắc bình chướng. Chết đều là người có thực lực yếu, còn tổn hại không đến căn cơ Thủy Mạc Thiên Hoa.
Ầm ầm!
Tần Mệnh đâm vào trên bình chướng, bộc phát ra tiếng nổ lớn mãnh liệt, đinh tai nhức óc, lực lượng bá đạo mấy vạn cân trong chốc lát nứt vỡ bình chướng, như là thủy tinh như lan đầy khe hở, mắt nhìn muốn chọc ra cái lỗ thủng. Nhưng mà, không có đợi Tần Mệnh cao hứng, bình chướng vầng sáng lóe lên, trong nháy mắt khép lại, lực lượng bạo kích mấy vạn cân trong nháy mắt phản hồi lại nắm đấm Tần Mệnh.
Kết quả...
Răng rắc, cánh tay Tần Mệnh vỡ vụn ngay tại chỗ, như là gặp trọng kích, từ bên trong sụp mở, mãnh liệt phồng lên. Tần Mệnh vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm rơi xuống, hung hăng mà đánh lên đỉnh núi, phá lên xương vỡ đầy trời.
- Nhìn xem ngươi cuồng đến bao lâu!
Y Tuyết Nhi xả được cơn hận, toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Bảy vị Địa Võ liên thủ khống chế bình chướng, há có thể là ngươi nói phá liền phá vỡ hay sao? Nói ngươi ngu xuẩn, hay là không biết tự lượng sức mình!
- Thủy Mạc Thiên Hoa!
Bảy người miệng đầy máu tươi, cùng kêu lên hô lớn, đều nổi khùng cả rồi, đem uy lực bình chướng phát huy đến cùng.
Trên đỉnh bình chướng đột nhiên tụ lên mây đen đen ngòm, trong nháy mắt đổ xuống mưa to, dường như mưa to hàng lâm núi xương, ăn mòn lấy đống xương yếu ớt, càng trùng kích lấy Tần Mệnh.
Đây là trọng thủy!
Mưa ướt nhẹp Tần Mệnh, dính tại trên người, không lau đi được. Mỗi giọt nước đều giống như một vịnh nước, nghìn vạn giọt nước treo trên thân thể, lập tức mang đến trọng áp như núi cao. Tần Mệnh còn không có đứng lên, lại bị hung hăng đặt ở trong đống xương trên đỉnh núi.