Y Tuyết Nhi cùng các vu nữ im lặng niệm bí pháp, thân thể tách ra ánh sáng màu lam, cùng giọt nước giao hòa, chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ, ngược lại còn biến thành áo nước, cùng loại với áo giáp treo trên người.
Đây là chiến trường của các nàng, các nàng có thể là Chúa Tể của tât cả!
Rất nhiều cường giả từ nơi khác tụ qua đến, từ xa xa nhìn xem.
Trách không được đám vu nữ nổi điên, thì ra là Tần Mệnh rơi vào trong tay các nàng rồi. Đáng thương a, dùng tính cách đám vu nữ kia, còn không có đem hắn sống sờ sờ hành hạ đến chết?
- Tiện nhân!
Tần Mệnh từ trong phế tích leo ra, cánh tay trái phế đi, không thể khống chế run rẩy, đau đến sắc mặt hắn trắng bệch, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh. Hơn nữa toàn thân treo đầy lấy trọng thủy, như là áo giáp mấy vạn cân, ngay cả huy động cánh chim lên đều tốn sức rồi.
Vu Điện, vu nữ, lão tử hôm nay xem như lĩnh giáo.
- Nếu không, cầu xin tha thứ a.
Tiểu Quy trốn ở trong túi áo, gặm linh quả hàm hồ nói không rõ:
- Nghe Tiểu Tổ một câu khuyên nhủ, ngươi đánh không lại các nàng. Ngươi tối đa có thể vô địch đồng cấp, nhưng người ta là ba vị tam trọng thiên, đừng vùng vẫy, ngươi càng giãy dụa các nàng càng phấn khởi, không nghe thấy các nàng cũng bắt đầu rên rỉ rồi.
- Nhìn ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào, Tần Mệnh, nhận lấy cái chết.
Y Tuyết Nhi đánh ra kiếm quang sáng đỏ, sáng chói chói mắt, giống như ngân hà sông lớn phẫn nộ, chém về phía Tần Mệnh. Tay trái chuyển hướng, vung ra mảnh thú cốt lớn nhỏ cỡ nắm tay, là đầu lâu mãnh cầm, vung hướng không trung.
- Tíu tíu!
Thú cốt vậy mà hóa thành đầu mãnh cầm, trông rất sống động, giương cánh mười thước, toàn thân lập loè ánh sáng màu bạc, hiện ra sáng bóng như kim loại, ánh mắt nó hung ác, lóe ra u quang.
Mạnh mẽ vung vẩy cánh chim, mưa đầy trời đều chịu nó khống chế.
Y Tuyết Nhi đã dùng bất cứ giá nào rồi, toàn bộ chiêu thức mạnh nhất cũng đã dùng ra, nhất định phải đưa Tần Mệnh vào chỗ chết. Dù sao nàng cũng đã không có ý định sống rồi, tại Vạn Tuế Sơn này cũng sống không được bao lâu, trước khi chết có thể giết Tần Mệnh thì cũng có thể nhắm mắt!
Chết tiệt!
Tần Mệnh hung hiểm tránh đi một kiếm kia, không đợi hắn kịp thở, mãnh cầm đã lao đến, khí tức điên cuồng, dẫn dắt mưa to như trút nước, mưa rơi nặng nề, như là cơn lũ bất ngờ bộc phát, mênh mông cuồn cuộn trời cao.
- Vạn Quân Bạo Huyết!
Tần Mệnh huy động một tay, rống to bạo kích. Hắn hít hơi thật sâu, nén giận xuất kích, thân kiếm âm vang vù vù, kiếm thế thê lương đến cuồng liệt trong nháy mắt liền chật ních bình chướng, như là đột nhiên xuất hiện cự thú Hoang Cổ, đón đầu vọt tới Thủy Mạc Thiên Hoa, chấn đến bình chướng loạn chiến không dứt, suýt chút nữa sụp mở khe hở.
Một kích toàn lực, lực lượng vạn quân, thẳng đến đầu mãnh cầm.
Bang!
Như là hai kiện tuyệt thế Thần Binh va chạm, một tiếng nổ lớn để cho lỗ tai tất cả mọi người ông ông loạn hưởng, ngay sau đó bộc phát lên năng lượng hủy diệt tựa như phong bạo, cuộn sạch Tần Mệnh, còn đem mãnh cầm sinh sinh đẩy lui.
Trong chốc lát, cả tòa núi xương đều bị liên tiếp va chạm nghiền nát, từ một ngọn ba trăm thước biến thành ụ đất mười thước, mười vạn hài cốt vỡ thành bụi, bị mưa to cưỡng ép đè xuống, hội tụ thành tầng tro cốt dày đặc, ngay cả bảy vu nữ dưới chân núi đều vùi lấp rồi.
Đại Diễn Kiếm Điển, võ pháp Thánh cấp! Chưa từng để cho Tần Mệnh thất vọng qua!
- Đủ mãnh liệt!
- Hắn vậy mà còn có thể phản kháng?
- A, một mình đấu một đám a.
Đám người xa xa xem cuộc vui đều bị tình cảnh ở bên trong bình chướng làm cho kinh đến rồi, mặc dù năng lượng không có truyền tới, nhưng không ảnh hưởng cảm thụ của bọn hắn từ chiến đấu ở chỗ đó.
Nhưng là...
Tần Mệnh bại rồi, nửa quỳ tại trong đống xương, hồng hộc thở hổn hển, như là kéo trâu cày. Hắn rút kiếm cánh tay phải run rẩy, miệng mũi tràn máu, không phải không thừa nhận, dưới tam trọng thiên cường hãn áp chế, hắn căn bản không có cơ hội phản kháng, nếu như là tam trọng thiên bình thường, có lẽ hắn còn có thể đỡ một đỡ, nhưng Y Tuyết Nhi chính là nhân vật cấp bậc thiên tài, võ pháp tinh diệu, Bảo Khí cường hãn, hơn nữa đã mất đi lý trí, thề sống chết giết hắn.
Trốn sao? Bảy Địa Võ hội tụ Thủy Mạc Thiên Hoa, căn bản phá không mở.
Huống chi toàn thân hắn treo đầy trọng thủy, đụng đi ra ngoài cũng trốn không xa.
Làm sao bây giờ?
Mãnh cầm lung lay suýt chút nữa bị bạo vỡ đầu, phẫn nộ mà gáy to. Nó như là có thêm linh niệm, chiếm giữ không trung, nhìn xuống Tần Mệnh, trước mắt sát phạt.
Hắn còn không chết?
Sắc mặt Y Tuyết Nhi âm trầm, nếu như không phải thấy rõ ràng Tần Mệnh là Địa Võ nhị trọng thiên, nàng đều muốn hoài nghi cảnh giới thật của Tần Mệnh.
- Tuyết Nhi, do dự cái gì, giết hắn.
Bảy vị vu nữ từ trong đống xương leo ra, vừa thẹn lại ừa vphẫn, chỉ một nhị trọng thiên đều thu thập không được, chẳng lẽ không phải lộ ra các nàng rất vô năng? Xa xa nhiều người như vậy nhìn xem, nếu như cảm giác các nàng dễ khi dễ, nhất định sẽ có người nhào đầu về phía trước. Mặc dù là giết Tần Mệnh, nhưng các nàng cũng sẽ biến thành con mồi.
Đáy mắt Y Tuyết Nhi hiện lên tia sáng lạnh, cách không khống chế được mãnh cầm.
- Tần Mệnh, dừng ở đây rồi!