- Trong sinh mệnh của ta không có kết thúc, giết ta? Các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tần Mệnh thu hồi hoàng kim dực tan hoang, hai mắt vàng óng ánh, hiện ra hàn quang.
- Cuồng ngạo, lên cho ta! Lên a... !
Y Tuyết Nhi thúc giục chúng vu nữ, thừa dịp hắn bệnh muốn mệnh hắn. Tần Mệnh biểu hiện càng đoạt mắt, càng không thể để cho hắn sống sót.
- Ai dám lên?
Ánh mắt Tần Mệnh lạnh lùng đảo qua các nàng, trước mắt sát phạt.
Đám vu nữ trao đổi ánh mắt, trong lòng hung ác, lên! Ta cũng không tin không giết chết hắn.
Nhưng...
- Không dám sao? Đến lượt ta lên.
Tần Mệnh hít hơi thật sâu, chậm rãi thở ra. Nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Quy:
- Sau mười hơi, đánh thức ta!
- Ngươi muốn làm gì?
Tiểu Quy xuyên qua y phục rách rưới đánh giá đám vu nữ, một hồi ác chiến xuống, y phục các nàng đều rách rưới, còn bị máu tươi cùng mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ẩn hiện xuân quang, nó đang nhìn đến ‘phún máu’.
- Mạo hiểm!
- Thấy tốt thì lấy đi, đừng có lại lăn qua lăn lại nữa.
- Mười hơi, nhất định phải đánh thức ta.
Giọng Tần Mệnh rất nghiêm túc.
- Làm sao động?
Tiểu Quy thuận miệng trả lại một câu, đầu duỗi duỗi đến nơi này, chuyển chuyển đến nơi xa hơn, tìm kiếm lấy góc độ thích hợp, nhìn đến mặt mày hớn hở.
Cái này lớn! Cái này trắng! Cái này non! Cái này trông thật đáng yêu.
- Nghĩ biện pháp động.
- Nhớ kỹ, yên tâm chết đi.
- Mười hơi, nhớ kỹ! Nhiều hơn một hơi đều không được!
Tần Mệnh còn có đòn sát thủ, là tuyệt kỹ bảo vệ tính mạng cuối cùng của hắn, nhưng là có thêm nguy hiểm trí mạng.
- Dong dài.
Biểu lộ của Tần Mệnh bỗng nhiên trở nên rất quỷ dị, trong ánh mắt, sắc vàng chậm rãi thối lui, biến thành màu đen sâu xa, ngay cả tròng trắng đều bị màu đen thôn phệ.
- Tu La sát giới, mở! Sát hồn hoang dã lặng ngắt như tờ, nghe theo ta triệu hoán, tỉnh!
Giọng của Tần Mệnh rất thấp, nhưng rất nặng rất im lìm, dường như vang vọng trong U Minh địa ngục.
- Hắn muốn làm gì?
Chúng vu nữ âm thầm kinh hãi. Nhìn bộ dạng Tần Mệnh toàn thân đẫm máu, nhìn xương trắng vô biên vô hạn xung quanh, giờ khắc này Tần Mệnh âm u khủng bố nói không nên lời.
Y Tuyết Nhi đều cố nén suy yếu cùng đau nhức kịch liệt, sẵn sàn trận địa đón địch.
- Ồ? Mấy hơi kia mà?
Tiểu Quy bỗng nhiên nói thầm, híp mắt nhìn hai cái chân trắng hếu của Y Tuyết Nhi:
- Hai! Hắc hắc, hai mươi hơi.
- Ha ha... Ha ha...
Tần Mệnh cúi thấp đầu, phát ra tiếng cười lạnh âm u, trôi giạt tại trong Hải Cốt lạnh giá, để cho người ta sởn hết cả gai ốc, cả kinh chúng vu nữ sợ hãi liên tục lui lại, kéo ra hơn trăm mét khoảng cách an toàn.
- Cẩn thận.
Y Tuyết Nhi quên đi thống khổ suy yếu, ngưng thần đề phòng.
Toàn thân Tần Mệnh dâng lên trận trận hắc khí, ánh vàng, điện mang, đều ở trước mặt hắc khí ảm đạm vầng sáng, dần dần bị cắn nuốt. Hắc khí lượn lờ, quay cuồng dữ dội, như là một con mãng xà mảnh dài tráng kiện, quấn quanh lấy Tần Mệnh, khi thì xâm nhập thân thể, khi thì bay lên trời.
Hắc khí càng ngày càng nhiều, chìm ngập lấy Tần Mệnh, cuồng múa lên bầu trời, đan vào lẫn nhau, cuộn trào trùng kích mãnh liệt. Thanh thế bắt đầu to lớn, hắc khí bắt đầu dâng lên, tình cảnh bắt đầu tà ác, nhiệt độ xung quanh vừa rơi xuống lại rớt xuống nữa, trong thoáng chốc, một cái bóng quỷ dị muốn thành hình.
Sát khí lượn lờ, âm khí u mịch, mang đến cho mọi người áp bách lớn lao.
- Đó là cái gì? đám người xem chiến cũng đã tụ tới phía trước vài trăm trượng, muốn ở khoảng cách gần quan sát kết cục. Không nghĩ tới vừa vặn tới gần, vậy mà lại nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy rồi.
Trong thế giới khí hải!
Sương đen đã hoàn toàn bao phủ không trung, màu đen ép lại vô biên vô hạn, như là đại dương màu đen vắt ngang không trung mênh mông, sương đen đặc biệt yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập ra sát uy ngập trời, ép tới lôi thiềm trong khí hải cũng không dám khiêu khích, không có phóng xuất ra lôi triều, ngược lại như là lâm vào một trạng thái ngủ say.
Trong Tu La Sát Giới, trong vũng bùn tại một mảnh hoang vu, mưa dầm kéo dài, Hắc Thủy nhỏ giọt, nơi này không có một ngọn cỏ, yên tĩnh giống như chết, ngay cả chim thú đều không dám tới gần nơi này. Một nam tử khoác lên áo choàng đen ôm lấy bả vai, quỳ gối ở bên trong, cúi đầu thật sâu, như là vong linh lặng ngắt như tờ, đang cầu nguyện, đang ngủ say.
Hắn là ai? Hắn là một trong nghìn vạn sát hồn trong tu la sát giới!
Hắn là ai? Hắn là Tu La đao Tần Mệnh tìm hiểu nhiều năm, sát hồn đầu tiên bị khống chế!
Tần Mệnh thật lâu trước đây liền bắt đầu nghiên cứu Tu La đao, tìm kiếm nghĩ cách phát huy uy lực chuôi tuyệt thế yêu binh này ra đến, nghĩ tới nghĩ lui, hắn đem chủ ý đánh đến trên thân nghìn vạn sát hồn đối mặt nơi này, cuối cùng cũng thành công! Đây là đòn sát thủ của hắn, cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng. Không chỉ có là giữ lấy dùng để bảo vệ tính mạng, càng là vì quá nguy hiểm, một khi không khống chế được, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Giờ này khắc này, là Tần Mệnh mở ra Tu La sát giới, đạo sát hồn tùy này cũng theo đó thức tỉnh, toàn thân dâng lên hắc khí yếu ớt, khơi gợi lên khóe miệng tà ác, lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi.
- Ha ha... Ha ha...
Hắn nhe răng cười trầm thấp, vang vọng tại hoang dã vô tận, âm u, tà ác, sởn hết cả gai ốc.