Tần Mệnh im lặng, bỗng nhiên có loại cảm giác bị mắc lừa:
- Nếu là minh hữu, có phải cần phải cùng tiến cùng lui hay không?
- Đương nhiên!
- Ta có kẻ địch.
- Ta cũng có.
- Vì để chứng minh thành ý của ngươi, trước giúp ta xử lý kẻ địch của ta.
- Vì để chứng minh thành ý của ngươi, trước giúp ta khôi phục linh lực.
Hai người đối chọi gay gắt, đều rất cường thế.
Hai ngày sau, Tần Mệnh vẫn là không tìm được Bạch Hổ, cũng không có phát hiện Mã Đại Mãnh, nhưng lại đứng tại trên không một mảnh dãy núi.
Trong Hải Cốt Vạn Tuế Sơn mênh mông có rất nhiều núi xương, đa số đều là cô độc đứng vững, có rất ít núi mọc thành phiến như vậy, hơn mười tòa núi xương nhấp nhô đụng vào nhau, xa xa nhìn lại, như là mảnh sóng lớn chảy cuồn cuộn, người trước ngã xuống, người sau tiến lên tuôn về phương xa, mất đi hài cốt rậm rạp chằng chịt không nói, mảnh núi rộng lớn mạnh mẽ này, ầm ầm sóng dậy, nguy nga hùng vĩ, ngọn núi cao nhất đột ngột từ mặt đất mọc lên gần hai nghìn thước, thẳng vào phía chân trời, bị xương mù trắng xóa bao phủ lấy.
Trong mảnh núi rừng này có rất nhiều Võ Giả hoạt động, còn có chút Linh Yêu cường hãn.
Có mấy quần thể Võ Giả đã ở chỗ này chiếm núi làm vua, chiếm đoạt một mảnh lãnh địa; Có chút hải thú chiếm đoạt chỗ trũng, kiến tạo ra hoàn cảnh hải dương, làm nơi sinh tồn cho chính mình.
Tần Mệnh đứng ở phía trước tòa núi xương cao nhất kia, nhìn lên đỉnh núi thẳng vào mây xanh.
- Là lạ ở chỗ nào sao?
Tiểu Quy ngửa đầu, có bảo bối gì? Ta làm sao không có cảm giác đến.
- Nơi này có cái gì?
Đồng Tuyền chớp mắt nhìn Tiểu Quy, vẫn là không thể tin được Tiểu Chút Chít thoạt nhìn không được tốt lắm này vậy mà có thể nói chuyện, còn nói có thứ tự như vậy. Nàng nhìn không thấu thực lực Tiểu Quy, càng nhìn không thấu giống loài của nó, hỏi Tần Mệnh, Tần Mệnh trả lời chính là —— ô quy!
Ban đầu không thế nào hiểu, về sau tên tiểu vương bát kia lại cứ mãi dán mắt vào chỗ mẫn cảm trên thân thể nàng mà nhìn, nàng mới biết được Tiểu Chút Chít này không đứng đắn.
- Nơi này giống như có thứ ta cần.
Tần Mệnh nhìn qua núi lớn, nguy nga kiên cường, đứng ở trước mặt nơi này hắn có thể cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé, cũng có thể tưởng tượng muốn hình thành núi lớn quy mô như thế là cần bao nhiêu hài cốt, lại cần bao nhiêu năm tích lũy. Hắn là bị hấp dẫn qua đến rồi, bên trong giống như có cỗ năng lượng thần kỳ, bừng tỉnh rồi Lôi Thiềm bên trong khí hải.
- Đây không phải là Tần Mệnh sao?
- Cái này tên điên làm sao tới đây rồi? Tranh thủ thời gian cách hắn xa một chút.
- Kẻ đó chính là Tần Mệnh? Mãnh nam hành hạ đám kia vu nữ dục tiên dục tử kia a?
- Trong miệng ngươi có thể nhảy ra mấy lời tốt hơn không?
Trong núi xương gần đó sinh động lấy rất nhiều Võ Giả, đều đang tìm kiếm Linh Bảo. Trong núi rừng quy mô như thế này, không chỉ khả năng có hiếm thấy linh túy, còn khả năng có bảo bối cường giả chết đi lưu lại, những ngày này không ngừng có người từ trong đống xương đào ra bảo bối, có chút còn là tuyệt thế trân bảo.
- Tần công tử, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Một vị lão đầu cười ha hả đi tới, cùng Tần Mệnh chào hỏi, đằng sau đi theo hơn mười người, đều hiếu kỳ đánh giá Tần Mệnh.
- Ngươi là...
Tần Mệnh nhìn lão đầu, không biết.
- Tại hạ Tô Kiếm, Địa Võ Cảnh ngũ trọng thiên, dẫn một đám huynh đệ ở chỗ này sinh tồn. Tần công tử là đi ngang qua đây, hay là còn có chuyện phải làm?
Lão đầu tự báo thực lực, thoáng chấn áp Tần Mệnh, báo ra tính danh cũng là tỏ vẻ không có ác ý.
- Đi ngang qua nơi này, đói bụng, tìm một chút ăn.
Tô Kiếm thoạt nhìn rất già nua, nhưng cởi mở nhiệt tình, gật đầu cười:
- Ta đây sẽ không quấy rầy Tần công tử nữa, có cái gì cần giúp đỡ, nhớ thông báo một tiếng.
Hắn đã tận mắt thấy tràng diện Tần Mệnh đuổi giết Vu Điện, đến bây giờ nhớ tới còn nổi da gà. Cho nên mặc kệ Tần Mệnh là tới nháo sự, hay là tới tìm bảo vật, trước tiên nên đến chào hỏi, bày ra ý tốt, tóm lại sẽ không sai. Vạn nhất đợi tí nữa gặp phải ngoài ý muốn, hoặc là nổi lên tranh chấp, cũng là dễ nói chuyện.
Tô Kiếm đi qua, còn có hai đầu lĩnh đoàn thể cũng tới nơi này chào hỏi, để lại cái tên, thái độ có chút khách khí.
Tần Mệnh đều không nghĩ tới bản thân có thể có tên tuổi lớn như vậy, vừa đến nơi đây, liền có nhiều người đến thăm hỏi bè phái như vậy rồi.
- Tần công tử, mạo muội hỏi một câu, ngươi không phải nên ở hướng tây sao?
Một lão đầu cười ha hả đi tới, xoa xoa đôi bàn tay, trong mắt hiện lên tơ giảo hoạt.
- Hướng tây?
- Có lẽ ngài không biết a.
Lão đầu đảo tròn mắt, đưa tay mời nói:
- Mượn nói chuyện một chút?
Lão đầu dẫn Tần Mệnh đi đến bên cạnh, nhìn bốn bề vắng lặng, vô ý thức xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:
- Ta muốn bán cho ngài một chút tình báo, không biết Tần công tử sẽ ra cái giá gì đây?
- Tình báo gì?
- Một cái mạng.
- Mạng của ai?
- Tạm thời đến xem là mạng của người khác, tuy nhiên gây chuyện không tốt, khả năng liền là mạng của ngươi cũng sẽ góp đi vào.
- Nói!
Tần Mệnh đánh giá lão đầu, Huyền Võ Cảnh đỉnh phong, nhưng đầu lại đầy tóc trắng, làn da khô nứt, hẳn là bị Vạn Tuế Sơn cướp lấy mấy chục năm tính mạng, nếu như nhiều hơn vài năm nữa, hắn khả năng liền mất mạng.
- Ngươi nhìn ngươi có thể ra cái giá gì đây?
- Ngươi muốn từ ta được cái gì? Hắc tinh tệ?
- Ha ha, Tần công tử nói đùa, tại Vạn Tuế Sơn này, hắc tinh tệ còn có cái gì để dùng.