Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 896 - Chương 896 - Núi Rung Động (2)

Chương 896 - Núi rung động (2)
Chương 896 - Núi rung động (2)

Lão đầu chỉ chỉ không gian giới chỉ trên tay Tần Mệnh, không thể che hết tham lam trong mắt:

- Ta muốn linh túy!

- Nhiều ít?

- Ít nhất một nửa!

- Không sợ nghẹn lấy ngươi?

- Vậy thì nhìn mạng của người đó cùng mạng của ngươi, có đáng giá hay không rồi.

Tần Mệnh ngưng mắt nhìn lấy lão đầu con mắt, lão đầu cười ha hả cùng hắn đối mặt lấy, như là xơi được Tần Mệnh rồi.

- Chờ một chốc, ta cùng bằng hữu của ta thương lượng xuống.

- Cái này...

Đáy mắt lão đầu hoảng hốt, mặc dù che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn là bị Tần Mệnh phát hiện.

Tần Mệnh cười cười, quay người rời khỏi, không đợi lão đầu ngăn trở, hắn đã bay lên trời, xông về cách đó không xa, tìm đến rồi bọn người Tô Kiếm chào hỏi hắn lúc đầu cách đó không xa. Bọn hắn đang săn bắt một đầu cá mập hổ, từ trong hồ đẩy ra ngoài, hoan hô chia xẻ mỹ vị, những người vây quanh phụ cận đang liếm môi hâm mộ nhìn.

Trong hồ có lấy số lượng hải thú kinh người, muốn từ bên trong đó đạt được thức ăn cũng không dễ dàng, làm không tốt liền thành thức ăn cho đám hải thú bọn chúng.

- Tần công tử? Có cái gì cần cống hiến sức lực hay sao?

Tô Kiếm khách khí, tiện tay tiếp nhận miếng thịt huynh đệ bên cạnh truyền đến:

- Nếm thử?

- Không được, ta có chuyện muốn cùng ngươi nghe ngóng xuống.

- Mời.

Tô Kiếm mỉm cười gật đầu.

- Phía tây xảy ra chuyện gì? Có liên quan tới ta.

- Phía tây?

Tô Kiếm quan sát phía Tây, lại nhíu mày:

- Ngươi... Không biết?

Tần Mệnh lắc đầu:

- Ta những ngày này đều là đi một mình.

- Như vậy a, ừm...

Tô Kiếm có chút chần chờ.

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra gốc linh thảo thượng phẩm, đưa cho Tô Kiếm.

Tô Kiếm cười đẩy trở lại:

- Ta không phải có ý này, phía tây chỗ đó chính xác có chuyện liên quan đến ngươi, là về Vu Điện, chính là mấy người vài ngày trước bị ngươi giết chạy đi.

- Các nàng đang tìm ta?

- Không phải đang tìm ngươi, là đang chờ ngươi! Các nàng nói ra, muốn mạng sống bằng hữu của ngươi, mang theo đầu đi gặp các nàng.

Tô Kiếm nói xong tranh thủ thời gian bỏ thêm câu, đây là nguyên thoại các nàng thả ra.

- Bằng hữu gì?

- Cái này chúng ta cũng không rõ ràng rồi.

- Các nàng có bao nhiêu người?

- Thật xin lỗi, ta chỉ là nghe được lời đồn này, những thứ khác thật không biết. Bất quá, Vu Điện chỗ đó đã dám phát ngôn bừa bãi, nhất định là có chút dựa, Tần công tử nên chuẩn bị sẵn sàng.

Chẳng lẽ là Mã Đại Mãnh? Hay là đám người Tuyệt Ảnh bọn hắn cũng bị nuốt đi vào rồi? Tần Mệnh đem linh thảo thượng phẩm đưa vào tay Tô Kiếm:

- Đa tạ rồi, một chút tâm ý.

Tô Kiếm đẩy mấy lần, tại Tần Mệnh kiên trì bắt nhận lấy, hạ giọng nói:

- Không nên đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Vu Điện tại hải vực, mặc dù là tại Vạn Tuế Sơn này, các nàng cũng sẽ tìm kiếm được minh hữu.

- Xảy ra chuyện gì?

Đồng Tuyền nhìn Tần Mệnh trở lại, sắc mặt giống như rất khó coi.

- Là đám tiện nhân Vu Điện kia.

Tần Mệnh nói lại lời Vu Điện thả ra.

- Hiện tại đi cứu người?

Đồng Tuyền rất quen thuộc với cái tên Vu Điện, nhưng cũng không e ngại các nàng, bên ngoài là như vậy, trong Vạn Tuế Sơn cũng là như thế.

Tần Mệnh nhìn qua lên núi xương nguy nga trước mặt, đã trầm mặc một lát:

- Không kém mấy ngày nay, bọn hắn không đợi được ta sẽ không tổn thương bằng hữu của ta.

- Trong đây có cái gì?

- Không xác định, vào xem.

Lão nhân kia nôn nóng hoang mang rối loạn chạy tới, cùng khuôn mặt mang theo nụ cười tươi:

- Tần công tử, chúng ta giao dịch...

- Lòng người chưa đủ rắn nuốt voi.

Tần Mệnh nhàn nhạt trả về một câu, vung nắm đấm đánh về phía núi xương, một tiếng vang thật lớn, loạn xương phất phới, sức bật mấy vạn cân tại chỗ phá lên nghiền nát thành một cái động sâu.

Lão nhân kia sợ tới mức liền lăn lẫn bò, thối lui đến hơn ra hơn mười thước.

Người ở gần dồn dập nhìn quanh, đây là muốn làm gì? Vừa tới, lại muốn đánh nhau?

Tần Mệnh đứng ở trong động vươn hai tay ra, nhắm mắt lại lặng yên mà cảm thụ.

Sâu trong khí hải, Lôi Thiềm đang phát ra âm thanh trầm thấp, một gợn sóng mãnh liệt khuếch tán lấy, trùng kích lấy đại dương sâu xa mênh mông trong khí hải, liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp mở rộng. Tại Tần Mệnh đi về hướng sơn động thời điểm, Lôi Thiềm phát ra oa minh thanh rồi đột nhiên đề cao, toàn thân phá lên cỗ phát đỏ lôi triều, theo gợn sóng cuộn sạch khí hải, nó hai mắt bắn ra hai đạo cường quang, dường như muốn đánh xuyên qua khí hải.

- Có thể làm cho Thái Công Lôi Hoàng xao động thứ đồ vật, đích thị là trọng bảo. Tần Mệnh rút khỏi sơn động, bốn cánh mãnh liệt chấn, mang theo lóng lánh ánh vàng ngút trời mà lên, thế mãnh liệt.

- Hắn muốn làm gì? Rất nhiều người nhìn qua không trung, cảm thấy lẫn lộn.

Tần Mệnh bay lên không hơn một nghìn thước, rời xa xa núi lớn, sau khi thoáng ngừng lại, lôi dẫn toàn thân đại tác, trăm ngàn tia sấm sét nhảy múa cuồng loạn giữa trời cao, ánh sáng mãnh liệt chiếu đến người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn. Tần Mệnh hít một hơi thật sâu, đảo đầu lao xuống, bốn cánh nhanh chóng chấn vỗ, tốc độ không ngừng kéo lên, kéo lấy sấm sét táo bạo, một đầu vọt tới chỗ sườn núi năm trăm trước, trong nháy mắt biến đã mất không thấy đâu, chui thật sâu vào bên trong đống xương.

Mọi người có chút há mồm, hai mặt nhìn nhau, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Tần Mệnh rất mãnh liệt xông ra vài trăm trượng, đường đi rộng hơn mười thước, núi lớn do hài cốt chồng chất ngăn không được kích lực trùng của hắn. Giờ khắc này, Lôi Thiềm trong khí hải càng táo bạo, như là Hoang Cổ cự thú đột nhiên thức tỉnh, dữ dội run run tại đáy khí hải, linh lực trong khí hải nhận đến dẫn dắt, toàn bộ như muốn hóa thành sấm sét, tiếng nổ lớn táo bạo nổ vang khí hải, oanh động trước nay chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment