Huống chi, hắn vừa vặn có thể mượn cơ hội, gia nhập đội ngũ của Thích Ôn Vũ. Một mình muốn sống sót tại Vạn Tuế Sơn, gần như không có khả năng, hắn lại không có vốn liếng tổ kiến đội ngũ, cho nên đầu nhập vào đội ngũ khác chính là lựa chọn duy nhất.
Thích Ôn Vũ hiểu ý tứ của hắn, cười gật đầu:
- Kẻ địch của kẻ địch liền là bằng hữu nha.
Vương Phi tranh thủ thời gian nói:
- Ta mặc dù bị Vạn Tuế Sơn hút đi hơn ba mươi năm thọ nguyên, nhưng cảnh giới không có mất. Nếu như Tần Mệnh xuất hiện, xin cho phép ta là người đầu tiên ra tay.
- Tần Mệnh có chút quỷ dị, ta sợ ngươi...
- Vừa vặn để ta đến thử tay nghề.
Vương Phi cần một cơ hội để biểu hiện.
- Nếu Vương huynh đã kiên trì, vậy liền từ ngươi đánh trận trước.
Thích Ôn Vũ vui cười khi có kẻ đánh tiên phong, càng muốn nhận sự giúp đỡ của một tứ trọng thiên.
- Không biết Vương huynh bây giờ là một mình, hay là đã có đồng bọn?
- Trước đó vài ngày đều đang thích ứng với thân thể mới, gần nhất vừa đi ra hoạt động.
- Vạn Tuế Sơn gần đây rất hỗn loạn, sau này khả năng còn có thể càng loạn, một mình quả thực quá nguy hiểm, không biết Vương huynh có hứng thú gia nhập chúng ta hay không?
Vương Phi làm bộ do dự một lát, lại cười nói đáp ứng.
Thời điểm bọn hắn ở chỗ này nhiệt tình nắm tay, ‘Lão Tam’ đã bò tới hài cốt voi lớn phía dưới, lay chút ít xương cốt phủ ở trên người, sau đó nắm chặt xương đùi voi lớn.
Ông!
Thổ nguyên lực toàn thân hài cốt voi lớn dần dần trở nên sinh động, từ từ dâng lên từ bên trong khớp xương, hội tụ đến chỗ xương đùi. Khô lâu liền trầm lặng nằm như vậy, nắm chặt xương đùi voi lớn, thoạt nhìn cái gì cũng đều không có làm, nhưng thổ nguyên lực trong hài cốt voi lớn lại như là nhận đến một loại dẫn dắt, hội tụ về xương tay của nó, thấm vào khung xương toàn thân, hơn nữa không ngừng liên tục.
Khung xương khô lâu dần dần nổi lên ánh huỳnh quang, trở nên óng ánh sáng long lanh, nó không lộ ra cái gì, nhưng là hắc khí trong đầu lâu lại đang kịch liệt cuồn cuộn lấy, xuyên thấu qua hốc mắt dâng lên hắc khí.
Tôn Minh bị treo trong bụng voi lớn, thống khổ than nhẹ.
- Ta... Ta sắp chết rồi...
- Đừng nói linh tinh... Đừng nghĩ linh tinh...
Mộng Trúc suy yếu nói nhẹ, ý thức đang tại mơ hồ.
- Ta ảo giác rồi... Ta nhìn thấy có một bộ khô lâu... Giống như đang động...
Tôn Minh rũ cụp lấy đầu, hai mắt hơi mở, ánh mắt mông lung.
- Ngươi mệt mỏi...
Mộng Trúc theo xiềng xích chậm rãi đung đưa.
- Ta giống như... Cũng nhìn thấy một bộ khô lâu... Ta là sắp chết sao...
Quách Hùng đều đang hoảng hốt lẩm bẩm, trong tầm mắt mơ hồ của hắn, giống như có một khô lâu đang nghiêng đầu, nhìn hắn.
Mã Đại Mãnh bùm một tiếng nắm nát xương cốt trong tay, quát khẽ:
- Lão Tứ, lão Ngũ, chuẩn bị mang theo đám nhóc con lên! Lão Nhị... ừm... Ngươi thích làm gì thì làm cái ấy.
- Răng rắc... Răng rắc...
Đống xương xung quanh rung chuyển như mọc thành phiến, một tên tiếp theo một tên khô lâu từ bên trong chui ra, lắc lắc xương cốt, hoạt động lấy khung xương, bên trong đầu lâu liên tiếp dâng lên hắc khí quay cuồng, xuất hiện từ trong lõm hốc mắt. Thậm chí có mười mấy cái!
Trong hốc mắt những khô lâu này dâng lên hắc khí, khung xương dâng lên hơi lạnh, nếu như là trong đêm tối, một màn này sẽ âm u khủng bố đến cỡ nào.
- Làm tốt yểm hộ, hành động!
Mã Đại Mãnh chỉ huy đám tiểu đệ của hắn. Lũ khô lâu sau khi thích ứng thân thể, trở nên linh hoạt, cúi đầu chui vào trong đống xương, theo thân núi hoạt động xuống dưới.
‘Lão Nhị’ ngồi ở bên cạnh Mã Đại Mãnh, cầm lấy chuôi Đoạn Đao tàn gỉ, ‘Trung thành và tận tâm’ thủ hộ lấy hắn. Một màn này mặc dù thoạt nhìn có chút âm u, nhưng cẩn thận nhìn lại, lại có chút buồn cười.
Mã Đại Mãnh nhìn trực tiếp thở dài:
- Lão Nhị a, ngươi muốn không chịu thua kém thì phải học cách dùng đầu óc, không thể chỉ làm liều, ngươi nhìn xem lão Tam, bớt lo biết bao, ngươi nhìn lại ngươi, đau lòng biết bao.
‘Lão Nhị’ bình tĩnh ‘nhìn’ lấy hắn, vừa nghiêng đầu, đi rồi.
- Bành!
- Nói ngươi hai câu thì thế nào rồi, còn không thích nghe rồi? Trở lại! Trở lại cho ta!
‘Lão Nhị’ nhanh chân chạy như điên, dẫn theo Đoạn Đao bỏ qua sườn núi, lao phía trước chạy như điên. Tư thế nhìn mà hùng hổ, là muốn tìm bọn người Thích Ôn Vũ dốc sức liều mạng, đi bày ra giá trị của mình rồi.
Mã Đại Mãnh quá sức nóng nảy, quá không cho ta bớt lo rồi.
Trên sườn núi đối diện, Thích Ôn Vũ bỗng nhiên chú ý tới hài cốt voi lớn dưới chân núi có chút không đúng, đó là lao lung thân thủ của hắn luyện chế, cùng khí tức của hắn tương liên.
- Như thế nào rồi?
Y Tuyết Nhi lập tức giữ vững tinh thần, còn tưởng rằng Tần Mệnh xuất hiện.
Sắc mặt Thích Ôn Vũ dần dần âm trầm, giống như có thứ gì đó đanghấp thu năng lượng xương voi, là ta ảo giác rồi?
- Nói chuyện!
Y Tuyết Nhi quát lạnh.
- Ta đi xuống xem một chút.
Thích Ôn Vũ cau chặt đôi mày rậm, từ trên cầu xương cột sống thả người nhảy xuống.
Đám người Y Tuyết Nhi trao đổi ánh mắt, cũng đều cùng tới. Bọn hắn rời khỏi không lâu, ‘Lão Nhị’ đã hùng hổ chạy đến nơi đây, nhìn mọi nơi không có người, lại dẫn theo Đoạn Đao răng rắc răng rắc bổ chém lấy cái cầu xương kia, đem nhổ xuống rất nhiều xương vỡ, sau khi phát tiết một trận, nó lại ôm lấy ‘Ngân thương’, ‘Liêm đao’, ‘Cột đá’, còn có song đao tán rơi bên cạnh, bước lớn bỏ đi.