Dưới chân núi, ‘Lão Tam’ chú ý tới có người qua đến, lập tức buông xương đùi voi lớn ra, toàn thân vặn vẹo vài cái, rầm rầm, rơi vỡ rồi, liền hắc khí bên trong đầu lâu đều từ từ dập tắt.
Đám ‘Lão Tứ’ ‘Lão Ngũ’ đang tiềm hành toàn bộ nằm sát vào trong đống xương, lay lấy xương vỡ bên người vùi ở trên thân, cũng giả chết.
Từng màn tình cảnh này chân thật phát sinh ở trong núi xương trắng xóa, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ không có có ai dám tin tưởng, mặc dù là nhìn thấy rồi, nhưng cũng có lẽ đều không dám tin vào hai mắt của mình.
Đám người Thích Ôn Vũ đi xung quanh khung xương voi lớn, nhìn bọn người Quách Hùng mê man, lại nhìn khung xương một chút, lại điều tra xung quanh. Không có phát hiện cái gì đặc biệt, nhưng thổ nguyên lực trong khung xương rõ ràng đã ít đi rất nhiều, ít nhất phải biến mất hơn một nửa.
Y Tuyết Nhi thét hỏi.
- Nói chuyện a, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Thổ nguyên lực trong khung xương biến mất rất nhiều.
Thích Ôn Vũ lại vòng quanh khung xương cao hơn mười thước, vẫn cảm thấy có vấn đề, nhưng hiện tại quả là không có phát hiện vấn đề.
Y Tuyết Nhi nhìn xem ba người Quách Hùng:
- Là bọn hắn đang giở trò?
Thích Ôn Vũ thả người nhảy đến bên trên khung xương, dò xét khí tức của bọn hắn. Vô cùng suy yếu, linh lực gần như khô kiệt rồi, không thể nào là bọn hắn hấp thu thổ nguyên lực.
Nhưng là... Thổ nguyên lực đi đâu?
Bọn hắn phân tán đến xung quanh, nhiều lần điều tra, lại quả thực không có tra xảy ra vấn đề. Cuối cùng, Thích Ôn Vũ phóng xuất ra thổ nguyên lực, một lần nữa gia cố hài cốt voi lớn, mang theo bọn hắn rời khỏi.
Bọn hắn chân trước vừa rời đi, ‘Lão Tam’ phía dưới hài cốt voi lớn một lần nữa lắp ráp lại cơ thể, biến thành khung xương nguyên vẹn, nó phát ra chút ít thanh âm kỳ diệu, như là thanh âm huýt gió, yếu ớt trôi giạt lấy.
‘Lão Tứ’ ‘Lão Ngũ’ cùng đám khô lâu lập tức hành động, chui vào sâu trong đống xương, tới gần chỗ đó, rất nhanh đã bao vây hài cốt voi lớn.
Thích Ôn Vũ đi đến trên nửa đường, quay đầu lại quan sát, vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Y Tuyết Nhi nói:
- Trước trốn đi, đợi Tần Mệnh tiến vào bẫy. Ta không tin hắn sẽ từ bỏ Tuyệt Ảnh, hắn nhất định sẽ qua đến.
Vương Phi nói:
- Trong Tuyệt Ảnh còn có người, uy danh Hắc Sát. Các ngươi tìm được rồi chứ?
- Là cái tên vác lấy búa lớn kia?
- Đúng, chính là hắn.
- Đi tìm rồi, không tìm được. Hắn là có địa vị gì?
Y Tuyết Nhi ngày đó tận mắt thấy qua tình cảnh Tần Mệnh bị Cự Quy tập kích, đối với đại hán đen điên cuồng kia đến nghĩ cách cứu viện vẫn khắc sâu trong trí nhớ.
Vương Phi lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm. Bất quá xem ra hắn mới là người thân cận nhất của Tần Mệnh. Nếu như Tuyệt Ảnh không dẫn được Tần Mệnh đến, không ngại nắm đến tên ‘Hắc Sát’ kia. Đúng rồi, còn có đầu Hổ Yêu kia.
- Lại đợi vài ngày, nếu như Tần Mệnh không đến, chúng ta liền đi tìm hắn, thuận tiện tìm cái tên đen kia.
Thích Ôn Vũ nói xong, thả người nhảy lên cầu xương trên sườn núi. Cầu xương là cột sống cự thú xương, gác ngang trên sườn núi, vốn vô cùng vững chắc, kết quả hắn vừa bước lên đi, cầu xương phát ra một hồi thanh âm chói tai… két.., còn có mấy cục xương trực tiếp đứt đoạn rồi.
- Ừm?
Thích Ôn Vũ nhíu mày, đang muốn cúi đầu nhìn chỗ nào đứt rồi, kết quả Y Tuyết Nhi, Vương Phi, vân... Vân, tất cả mọi người một người tiếp một người chui lên đến.
- Không được!
- Cái gì?
- Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Bọn hắn hơi sững sờ, không tốt!!
Cả tòa cầu xương ầm ầm sụp xuống, bọn hắn không hề phòng bị, sợ hãi kêu la rơi xuống, liên tiếp nhảy lên sườn núi trong đống xương, bị xương cốt rơi vãi vùi lấp.
Dưới chân núi, ‘Lão Tam’ lập tức phát lệnh, tất cả khô lâu xông lên, rậm rạp chằng chịt bò lên trên hài cốt voi lớn, bắt đầu thôn nạp lấy thổ nguyên lực nồng hậu dày đặc bên trên.
- Ta ảo giác rồi... Ta thật sự ảo giác rồi... thật nhiều khô lâu...
Tôn Minh đau khổ, xong xuôi, ta thật sự muốn chết rồi.
- Ta đã bảo không được, đều điếc?
Thích Ôn Vũ thẹn quá hoá giận, leo ra đống xương, dùng sức phủi đi tro cốt trên người. Những người khác liên tiếp leo ra, nguyên một đám bám đầy bụi đất, xấu hổ lại tức giận, chúng ta đường đường là Địa Võ, vậy mà té từ xương cốt xuống đến rồi? Cái này nếu như bị người khác nhìn thấy, lại còn không cười đến rụng răng.
Y Tuyết Nhi trong lòng bực bội, ta đã đủ xui xẻo, ngay cả đám xương cốt đều khi dễ ta.
- Oanh!
Voi lớn dưới chân núi bị hút khô thổ nguyên lực, ầm ầm sụp đổ, bay lên tro cốt nồng đậm. bọn người Quách Hùng đều vô lực rơi xuống, đập vào trong đống xương.
- Răng rắc... Răng rắc...
Lũ khô lâu liên tiếp nhào tới, hai ba cái bộ khô lâu lên một cái, giơ ngang bọn họ lên, hơi chút hoạt động, bộ dạng xun xoe chạy như điên.
- Ừm?
Đám người Quách Hùng vô lực chuyển đầu, ta thật sự ảo giác rồi? Ta lại bị bầy khô lâu mang đi?
- Nhìn!! Đó là cái gì?
Vương Phi bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, tròng mắt suýt chút nữa trừng đi ra.
- Nhìn cái gì?
- Có xương cốt trộm Tuyệt Ảnh.
- Cái gì?
- Có xương cốt đang chạy!
- Ngươi đang đùa nghịch ta đây?
- Nhìn! Các ngươi mau nhìn!
Vương Phi dùng sức vặn vẹo tròng mắt, nhìn lại nhìn, hít vào từng ngụm khí lạnh.
Đám ngườ Thích Ôn Vũ, Y Tuyết Nhi phủi đi tro cốt toàn thân, cau mày quay người, không nhìn không sao, vừa nhìn xuống toàn bộ đồng tử liền phóng đại, miệng đều mở ra, mẹ kiếp nhà ngươi, có đám xương cốt đang chạy! Còn mang theo Tuyệt Ảnh!