Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 904 - Chương 904 - Hàng Lâm

Chương 904 - Hàng Lâm
Chương 904 - Hàng Lâm

Thích Ôn Vũ một cái giật mình làm tỉnh giấc, hét lớn:

- Thất thần làm gì! Đuổi theo a!

- Đuổi? Đuổi theo cái gì?

Những người khác hít hơi thật sâu, kỳ lạ a! Xương cốt trong Vạn Tuế Sơn vậy mà còn có thể chạy?

- Ngươi nói xem đuổi theo cái gì, đuổi người.

- Đám khô lâu kia làm sao lại chạy?

- Ngươi quản nó làm sao lại chạy.

- Chúng ở đâu ra? Xung quanh còn có những thứ khác sao?

- À?

Những người khác đánh cái rùng mình, thế này cũng quá dọa người rồi, lũ khô lâu vậy mà có thể chạy, còn chạy rất lưu loát? Nếu như xung quanh còn có thêm nữa thì sao? Nếu như xương cốt khắp nơi đều đứng lên thì sao? Nghĩ tới đây, bọn hắn không rét mà run, cái hình ảnh kia quá kinh khủng.

- Chẳng lẽ là Tần Mệnh?

Y Tuyết Nhi rất nhanh tỉnh táo lại, nhớ lại tình cảnh ngày đó bị Tần Mệnh truy kích, những nơi hắc khí ngập trời đi qua, toàn bộ oán niệm bị làm tỉnh giấc, bị khống chế, điên cuồng mà mãnh liệt tấn công các nàng. Nếu như là Tần Mệnh, cũng không phải sợ gì nữa, đuổi.

Thích Ôn Vũ chạy như điên xuống phía dưới núi, truy kích đám khô lâu kia.

Hắn là Địa Võ Cảnh ngũ trọng thiên, mặc kệ Tần Mệnh còn có thể làm ra cái trò gì, cuối cùng vẫn chỉ là cái Địa Võ Cảnh nhị trọng thiên mà thôi, hắn tự tin có năng lực áp chế tuyệt đối. Tại thực lực trước mặt, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là chuyện cười.

- Đuổi!

Y Tuyết Nhi theo sát lao xuống đi, những người khác trao đổi ánh mắt với nhau, cũng đều giữ vững tinh thần, xông xuống dưới núi.

Đám khô lâu mang lấy ba người Quách Hùng, còn có thi thể Trương Liệt, bộ dạng xun xoe chạy như điên, không chỉ nhanh nhẹn, hơn nữa còn chạy thật nhanh.

- A? Ta nhìn thấy một đám khô lâu, còn vác lấy người! Ta giống như bị ảo giác rồi.

- Nha! Đó là cái gì? Ảo ảnh oán niệm, hay là thật. Nhanh nhanh nhanh, ai tát ta một cái.

- Đùng!

- Hỗn đản, ngươi đánh đi đâu vậy, đây là ngực của lão nương, ngươi cho rằng là túi chườm nóng sao.

Không ngừng có người nhìn tình cảnh thấy lũ khô lâu chạy như điên, đều sợ tới mức không nhẹ, còn cho là mình hoa mắt.

Lũ khô lâu chạy ra hơn một nghìn thước, mắt nhìn đằng sau muốn đuổi theo tới rồi, bọn chúng gào khóc kêu quái đản, phóng lên trời, đón đầu vọt tới khung xương nhô lên phía trước, oanh tiếng trầm đục, phá lên xương vỡ đầy trời, sau đó... Biến mất... Chúng kéo lấy bọn người Quách Hùng, chui vào trong đống xương, như là cá bơi trong biển, nhanh chóng ‘bơi lội’ ở bên trong.

- Cút ra đây cho ta!

Thích Ôn Vũ gầm thét, cách rất xa mạnh mẽ vung quyền, nhấc lên cương khí cuồng liệt, trùng trùng điệp điệp đánh xuống mặt đất:

- Mặt đất nổ tung tóe!

- Oanh!

Trong phạm vi hơn một nghìn thước đống xương đột nhiên rung rung, phồng lên, một cỗ năng lượng cuồng mãnh cuộn sạch trăm trượng phía dưới, ngay sau đó toàn diện nổ tung, quay cuồng ngút trời, tất cả hài cốt lớn nhỏ đều bị cỗ năng lượng này nổ thành mảnh vỡ, hòa với tro cốt cuồng múa đầy trời, tình cảnh rung động lòng người, kinh sợ thối lui lấy cường giả phụ cận.

Sức bật mãnh liệt liên lụy núi cao phụ cận, hình thành xương trắng rơi vỡ diện tích lớn. Lũ khô lâu vừa vặn tiến vào trong đống xương toàn bộ bị tạc về phía không trung, bị vô tình sách phân, theo tro cốt rơi vãi.

- Vây quanh, đừng để cho bọn chúng chạy.

Y Tuyết Nhi và các vu nữ theo sát giết đến, xông về bọn người Quách Hùng đang rơi xuống.

Nhưng mà... Một đạo cường quang màu vàng lại từ trên trời giáng xuống, phá mở bụi mù xương vỡ quay cuồng, đánh tới hướng mặt đất.

Cánh chim màu vàng đột nhiên chấn vỗ, nhấc lên như cơn lốc cương khí cuồng triều, cuộn sạch tro cốt cùng xương vỡ đầy trời, hội tụ thành ‘sóng lớn’ mãnh liệt, cuốn về phía đám người Y Tuyết Nhi.

Ngoại trừ Thích Ôn Vũ ra, những người còn lại toàn bộ bị gió lớn trước mặt va chạm, vô tình tung bay, thân thể ở giữa không trung không khống chế được, hỗn loạn chuyển hướng.

Xương vỡ cùng tro cốt hình thành sóng lớn liên miên hơn một nghìn thước, vén trời mà lên hơn trăm mét, tại gió lớn cuồn cuộn, vọt tới tòa núi xương khổng lồ phía trước kia, dường như sóng dữ vỗ bờ, bộc phát ra tiếng nổ lớn kinh trời, núi xương mãnh liệt đong đưa, suýt chút nữa đã bị chặn ngang phá hủy, vô số hài cốt bị đụng nát, bị tung bay.

Tình cảnh to lớn đến rung động.

Trong các dãy núi phụ cận, rất nhiều cường giả đều bị kinh động, dồn dập nhìn quanh đến nơi này. Tần Mệnh tiếp được đám người Quách Hùng, cũng tiếp được đầu Trương Liệt, hai con ngươi hiện ra ánh vàng triệt để lạnh lại, hắn còn tưởng rằng trước khi hắn đến Y Tuyết Nhi không dám giết người, vậy mà chặt đầuTrương Liệt?!

Không thể tha thứ!

- Tiện nhân đó đủ ngoan độc a, trực tiếp băm đầu rồi.

Khi Tiểu Quy đang nói chuyện, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, trực tiếp ngoắc ngoắc nhìn đống xương sau lưng Tần Mệnh.

Một cái khô lâu đang lắp ráp lại, trong đầu lâu trống rỗng dâng lên hắc khí, sau đó chậm rãi đứng lên, hoạt động lấy khung xương, trên dưới xương quai hàm két két động lên, như là đang đang nói gì đó.

- Rầm rầm...

Trong đống xương xung quanh leo ra càng nhiều khô lâu hơn, bọn chúng lung lay đầu, hoạt động lấy cánh tay cái chân.

Một màn quỷ dị này để cho Tiểu Quy đều trừng lớn mắt.

- Cái này ở đâu ra?

Tần Mệnh chú ý tới động tĩnh đằng sau, nhìn lại, có chút há mồm.

Lũ khô lâu toàn bộ ngửa đầu, nhìn xem Tần Mệnh giữa không trung, có mấy con còn lệch cả đầu ra, giống như rất kỳ quái làm sao người này lại bay được? Tại sao phải có cánh? Tại sao lại sáng lên?

Bình Luận (0)
Comment