Nàng đương nhiên không hy vọng đám người Thích Ôn Vũ chạy trốn, cho nên tận lực kích thích, tốt nhất có thể chọc giận hắn, để cho hắn phồng lên huyết tính cùng Tần Mệnh liều đến ngươi chết ta sống.
Nội tâm Thích Ôn Vũ giãy dụa lấy, hắn biết rõ nếu như vứt bỏ một người trốn chạy để khỏi chết, sẽ bị người khác cười nhạo, ngay cả đồng bạn đều nghi vấn địa vị của hắn. Nhưng là, bộ dáng hắn mặc dù khôi phục lại thời kỳ tráng niên, nhưng nội tâm vẫn là của một lão già, không có khả năng bởi vì vài câu khích tướng của Y Tuyết Nhi trở nên máu nóng xông đầu vào, gào khóc gọi giết đi qua. Hắn đã lĩnh giáo thực lực của Tần Mệnh, bất kể là tà thuật hay không, tối thiểu thực lực vẫn đã bày ở chỗ này, tâm lý hắn nắm chắc. Nữ tử thần bí kia càng không đơn giản, khí thế đè ép đến năm vị cung phụng khác.
Là bận tâm thể diện, đến sinh tử ác chiến, liều đến trọng thương, chết đến năm ba người?
Hay là để thể diện xuống, vứt bỏ một người, những người khác toàn bộ lui?
- Ôn Vũ! Không được bỏ lại ta!
Vị cung phụng kia vừa thấy Thích Ôn Vũ do dự, liền biết hắn suy nghĩ cái gì.
- Ngươi cuốn lấy Tần Mệnh, chúng ta giải quyết nữ tử kia, sau đó lại tiếp viện ngươi, nhất định có thể khống chế cục diện.
- Giải quyết như thế nào? Nàng đang bay trên trời a.
Một nữ cung phụng bỗng nhiên nói nhỏ.
- Ngươi...
Hắn trợn mắt nhìn, hận không thể đánh nàng hai cái tát:
- Sáu người lại bị hai người dọa sợ? Không sợ bị người khác nhạo báng sao?
- Nơi này là Vạn Tuế Sơn, cứ như vậy mấy ngàn người, cuối cùng đều phải chết, cần gì mặt mũi?
Các cung phụng khác cũng lên tiếng, hắn là tam trọng thiên, vạn nhất đánh nhau, xác định vững chắc bị giết, hắn không muốn chết.
- Các ngươi... Các ngươi đều là có ý nghĩ này?
- Chúng ta sẽ báo thù cho ngươi.
- Báo thù? Ha ha, báo thù? Ha ha...
Người nọ giận quá thành cười.
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn lôi kéo chúng ta cùng chết?
Bọn hắn trước khi tiến vào Vạn Tuế Sơn đều là sáu bảy mươi tuổi, đã qua cái tuổi xúc động, mặc dù thật muốn đánh, có thể sẽ giết Tần Mệnh cùng nữ tử kia, nhưng sẽ là cái giá lớn đến thế nào đây? Trong bọn họ nhất định sẽ chết ba người trở lên. Bọn hắn thật vất vả tại Vạn Tuế Sơn sống lại rồi, đều không muốn chết.
Nếu như là ở thế giới bên ngoài, bọn hắn còn có thể sẽ bận tâm thể diện, chống lại một tay, nhưng nơi này là Vạn Tuế Sơn, một cái không gian phong bế, ai cũng sẽ chết, bên ngoài cũng sẽ không biết nơi này xảy ra chuyện gì. Cho nên so với thể diện, bọn hắn càng coi trọng tính mạng.
Bọn hắn cãi vã càng ngày càng kịch liệt, Y Tuyết Nhi đợi không nổi nữa, sợ bọn hắn thật không cần mặt mũi đào tẩu.
Muốn làm biện pháp kích thích bọn hắn, để cho bọn hắn cùng Tần Mệnh quyết nhất tử chiến.
Làm sao kích thích?
Từ trên người Tần Mệnh tìm chỗ thiếu hụt!
Y Tuyết Nhi nhăn lông mày nhìn về phía Tần Mệnh, nàng kiên định Tần Mệnh là dùng tà thuật nào đó, tựa như bạo động ngày đó tại Hải Cốt. Loại tà thuật này khẳng định có chỗ thiếu hụt, hoặc là thời gian hạn chế.
Tại thời điểm Y Tuyết Nhi đang dò xét Tần Mệnh, Tần Mệnh bỗng nhiên quay người, tập trung vào nàng.
Không tốt!
Y Tuyết Nhi trong lòng nhảy dựng.
- Ngươi có phải cảm thấy không có chuyện của ngươi rồi hay không?
Tần Mệnh đột nhiên vỗ cánh, thẳng hướng Y Tuyết Nhi.
Bọn người Thích Ôn Vũ cả kinh, bỗng nhiên quay đầu.
- Bành!
Y Tuyết Nhi vung ra mai rùa, đột nhiên giẫm mạnh lên, xiên nghiên trời cao, phất tay đánh ra kiếm triều sáng chói, kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí ngút trời, lăng không phách trảm, bên trong tràn ngập hình ảnh hải vực chân thật, uy lực tuyệt luân.
Nhưng mà, Tần Mệnh tránh đều không có tránh, đón lấy đụng phải đi lên, nhìn lên kiếm triều cường hãn gần như không có mang đến bất luận cản trở gì.
Dù sao, hắn cũng đã vững chắc tại tứ trọng thiên!
Phốc phốc!
Tần Mệnh đi qua sát bên người Y Tuyết Nhi, Bá Đao vòng bổ, máu loãng phun trào.
Y Tuyết Nhi ngay cả thanh âm cuối cùng đều không có phát ra tới, đã bị chém bay đầu.
Giết rồi? Thật giết rồi!
Cả tòa núi vang lên trận trận kinh hô, mặc dù đã ngờ tới kết cục của Y Tuyết Nhi, nhưng vẫn là không nghĩ tới Tần Mệnh lại ra tay gọn gàng mà linh hoạt như thế.
Cùng lúc đó, Đồng Tuyền đột nhiên thu nạp đôi cánh lửa tím, đem toàn thân nàng bao bọc lại, từ xa nhìn lại như là cái kén màu tím đang bùng cháy, vắt ngang ở trên không, bên trong truyền ra tiếng ầm ầm kinh người, ‘kén màu tím’ loạn chiến, giống như là muốn nổ tung.
- Cẩn thận!
Thích Ôn Vũ sợ hãi kêu lên, chạy như điên về phía trước, điều động linh lực phá thể hiện ra:
- Địa Long Nộ Hống!
‘Kén màu tím’ mạnh mẽ mở rộng, bên trong tích tụ lửa tím cuồn cuộn trút xuống toàn bộ, hóa thành mưa lửa đầy trời, ùn ùn kéo đến bao phủ xuống.
Đồng Tuyền không nói một lời, hai tay giơ Tịch Diệt Tử Viêm Phiến lên cao, xéo xuống luân phiên múa. Một cỗ cuồng phong cuộn trào mãnh liệt mà ra, như là nộ long ra biển, gào thét dưới vòm trời, xông về mưa lửa màu tím đang rơi xuống.