Lửa mượn gió thổi, gió trợ uy cho lửa, tất cả mưa lửa tăng vọt uy năng, từng ngọn lửa đều hừng hực bùng cháy, bành trướng đến cỡ nắm tay, bao hàm lấy nhiệt độ cao cùng phong nhận, rậm rạp chằng chịt bao phủ phía dưới, toàn diện đả kích Địa Long đang thành hình.
Năm vị cung phụng thốt nhiên biến sắc, trái tim đều hung hăng co rụt lại, phía sau tiếp trước đánh về phía bên cạnh Thích Ôn Vũ.
Cự long thành hình, mưa lửa hàng lâm.
Một cỗ năng lượng mạnh mẽ dẫn bạo Hải Cốt, mãnh liệt mà bạo tạc nhấc lên trùng trùng điệp điệp sóng khí, lao nhanh về bốn phương tám hướng, tiếp theo hướng về không trung xoay tròn, âm động hơn mười dặm, rung động lắc lư lấy quần sơn Hải Cốt mênh mông.
Một cái đám mây hình nấm vài trăm mét bay lên trời, lửa tím, xương trắng, bụi đất, hội tụ thành hình ảnh hùng hồn, rung động lòng người, phóng đại ở trong tầm mắt của mỗi người.
Lúc năng lượng tan hết, hài cốt rơi xuống.
Hiện ra tình cảnh chân thật bên trong, thạch mãng đan vào thành Địa Long vẫn còn giữ nguyên vẹn bộ dáng, kiêu ngạo uy mãnh đạp đứng ở trên đống xương, không có giống lần trước bị Tần Mệnh chém nát.
Nhưng là, toàn thân Địa Long đỏ bừng, bộ dáng hơi chút vặn vẹo, như là bị nướng chín, bốc hơi lấy nhiệt độ cao cuồn cuộn, còn có nhiều chỗ chảy tràn lấy nham tương, bên trong càng giống như là lò luyện.
Thích Ôn Vũ sắc mặt khó coi, đám ngoan nhân này là ở đâu chạy ra?
Trong quần sơn, mọi người cũng đã nhìn đến chết lặng, lại không khỏi cảm khái, dám mạnh mẽ chính diện đỡ nữ tử ngũ trọng thiên, mấy tên đáng thương kia chỉ có phần phòng thủ rồi.
Năm vị cung phụng chịu không nổi nhiệt độ cao bên trong, dồn dập rút khỏi.
Nhưng mà...
Không đợi né tránh khỏi khu nhiệt độ cao, trong lòng bọn hắn chợt lộp bộp một tý, toàn thân dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Một nam cung phụng cứng người ngay tại chỗ, đồng tử có chút phóng đại, miệng không thể không mở ra, hắn có chút run rẩy mà nghiêng đầu, nhìn đại đao đột nhiên rơi xuống trên bờ vai, khó khăn nuốt nhổ nước miếng.
Mấy vị cung phụng khác vô ý thức quay đầu lại, lặng trong chốc lát, kinh hồn lui về phía sau, kéo ra khoảng cách.
Tần Mệnh? Hắn xuất hiện lúc nào!
- Tần Mệnh... Thật... Thực xin lỗi, ta thật không phải cố ý.
Cung phụng kia suýt chút nữa quỳ xuống, run run cầu khẩn:
- Đều là tiện nhân Y Tuyết Nhi kia, là nàng sai sử ta.
- Là ngươi chém đầu?
- Đúng... Đúng vậy...
Tần Mệnh không đợi hắn giải thích, hai tay cầm đao, ngang qua vòng bổ, một cái đầu phóng lên trời.
- Ngươi...
Lồng ngực Thích Ôn Vũ nhấp nhô dữ dội, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
- Các ngươi không qqua ra được quyết định, ta hỗ trợ, không cần cám ơn.
Tần Mệnh giơ Bá Đao lên cao, đột nhiên vung lên bên cạnh, một đạo tơ máu tinh hồng xuất hiện ở bên cạnh trên đống xương.
- Còn muốn tiếp tục không?
Thanh âm Đồng Tuyền lạnh như băng, như là trận mưa lạnh rơi vào trên người bọn người Thích Ôn Vũ.
Thích Ôn Vũ cắn răng nhịn thật lâu:
- Chúng ta đi!!
Bốn cung phụng kia cũng không dám nữa ở lại, bước nhanh đuổi kịp Thích Ôn Vũ, rời khỏi chiến trường bừa bộn này. Hôm nay xem như mất mặt ném cả nhà rồi, nhưng bây giờ bất chấp nhiều như vậy, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.
- Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp a.
- Áp chế thiên về một bên!
- Tần Mệnh từ chỗ nào tìm đến giúp đỡ?
- Hai ngoan nhân này! Không thể trêu chọc!
Trong quần sơn trắng xóa, càng nhiều người đem Tần Mệnh vào danh sách nguy hiểm.
...
Tần Mệnh ngồi ở trên tảng đá, lấy linh quả ăn, nhìn lên lũ khô lâu ‘đần độn’ trước mặt.
Lũ khô lâu ‘ngẩng đầu mà bước’ đứng đấy, trong tay dẫn theo cốt đao, vác trên vai. Trong đầu lâu đều có hắc khí quay quanh, không ngừng xuất hiện từ sâu trong hốc mắt. Mỗi cục xương đều trắng muốt như ngọc, hiện ra có chút ánh sáng, dâng lên hơi lạnh vô hình.
Một màn này rõ ràng rất tà dị, nhìn nhìn lại nhìn cũng cảm giác chẳng ra cái gì cả, giống như rất buồn cười.
Hai mươi tám bộ khô lâu phân thành ba tổ, nhất thời đứng song song lấy. Mã Đại Mãnh đi tu luyện rồi, chúng cứ như vậy thành thành thật thật mà đứng đấy.
Có một cái khô lâu không giống với những khô lâu khác, nó vác lấy chuôi đoản đao, nghiêng đầu, đứng ở phía trước, giống như đang đối mắt cùng Tần Mệnh.
- Những thứ này từ ở đâu ra?
Đồng Tuyền ngồi ở bên cạnh, dò xét lấy khí tức khô lâu, cái gì cũng đều dò xét không ra, nhưng sau khi biết là những cái thứ này hủy đi tám bộ hài cốt khổng lồ, cũng không dám xem nhẹ chúng nữa.
- Đợi tí nữa sẽ biết.
Tần Mệnh mang theo Bá Đao, đụng đụng khô lâu trước mặt cầm Đoạn Đao tàn gỉ trong tay kia, bang, Đoạn Đao có chút phát ra âm thanh loong coong, như có cỗ sát khí tràn ngập.
Khô lâu ‘nhìn’ Tần Mệnh một lát, cũng học bộ dáng của hắn, nắm Đoạn Đao đụng đụng Bá Đao trong tay Tần Mệnh.
Tần Mệnh cảm thấy buồn cười, mang theo Bá Đao thọt bả vai khô lâu. Khô lâu bị đụng đến lui về phía sau hai bước, lại nghiêng đầu, cũng dùng Đoạn Đao chọt chọt Tần Mệnh, nhưng Tần Mệnh lại không chút động đậy, chính nó ngược lại là bị bắn lui hai bước.