Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 933 - Chương 933 - Dị Động (2)

Chương 933 - Dị Động (2)
Chương 933 - Dị Động (2)

Mã Đại Mãnh xếp bằng ở trong đống xương, toàn thân cát đen cuồn cuộn, mỗi một hạt đều chỉ lớn như gạo hạt vậy, nhưng lại đều có được sức nặng trên mấy trăm cân, số lượng như thế hội tụ đến cùng một chỗ, cái kia sức nặng kia đủ để đâm đổ núi cao, phá hủy cây rừng. Chúng bao phủ Mã Đại Mãnh, cũng bao quanh hài cốt, không ngừng ở giữa nhau tuần hoàn qua lại, một bên rèn luyện một bên ký kết lấy liên hệ chủ tớ.

Mã Đại Mãnh rèn luyện nhiều khô lâu như vậy, đã có kinh nghiệm, trên cơ bản không cần hắn làm cái gì, cát đen liền sẽ tự động hoàn thành. Nhưng lúc này đây, theo cát đen qua lại tuần hoàn, mang cho hắn không chỉ có là liên hệ chủ tớ, còn có rất nhiều hình ảnh kỳ diệu, như là những gì khô lâu trải qua khi còn sống, một màn một màn xâm nhập trong óc của Mã Đại Mãnh, phức tạp hỗn loạn, như là nghìn vạn cường quang rậm rạp chằng chịt xâm nhập trong đầu của hắn, trở thành hình ảnh.

Ví dụ như ‘hắn khi còn sống cường đại’ —— hắn tại chiến trường chém giết, hắn thống ngự vạn quân, hắn đánh đâu thắng đó.

Lại ví dụ như ‘hắn hàng lâm Vạn Tuế Sơn’ —— hắn lang thang trong Cổ Hải vô tận, hắn làm trùm trong hỗn loạn, hắn xâm nhập thế giới dưới lòng đất.

Những hình ảnh này thoáng qua đến, lại thoáng qua biến mất.

Mã Đại Mãnh dường như cái gì cũng đều thấy rõ, lại tựa hồ cái gì cũng đều thấy không rõ lắm.

Theo cát đen luyện chế, lục quang hãm sâu trong hốc mắt càng ngày càng sáng, hài cốt vốn đã hùng tráng lần nữa kéo duỗi, to hơn, lộ ra một cỗ lực cảm tràn đầy, còn có rất nhiều cát đen không ngừng lắng đọng trên hài cốt, ký kết thành hộ giáp.

Xương hai tay cùng xương cẳng tay hài cốt bị cát đen bao trùm trước hết nhất, sau đó... Hơi động một chút!

Bá Đao đang được lau chùi trong tay Tần Mệnh vậy mà theo đó run lên, phát ra âm thanh loong coong yếu ớt.

Ồ?

Tần Mệnh kỳ quái nhìn Bá Đao, đụng ở đâu rồi??

Mã Đại Mãnh bị hình ảnh rậm rạp chằng chịt xông đến đầu váng mắt hoa, hắn giận, một tiếng rống im lìm, cưỡng ép chặt đứt:

- Cút ra ngoài!

Trong đầu, bề bộn hình ảnh trong chốc lát tiêu tán.

Hài cốt đang dị động rõ ràng cũng đã biến mất.

Tần Mệnh kiểm tra Bá Đao, không có phát hiện dị thường nào khác, chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?

Mã Đại Mãnh bình thường luyện chế khô lâu, chỉ cần một nén nhang là được, lúc này đây vậy mà hao phí tiếp cận một canh giờ.

- Đây là...

Sau khi hoàn thành luyện chế, Mã Đại Mãnh trợn tròn mắt, khô lâu thành hình, hắc khí lượn lờ bên trong đầu lâu, trong hốc mắt lập loè lục quang, toàn thân khoác lên áo giáp cát đen, thoạt nhìn oai hùng phi phàm, tà ý ở bên trong lộ ra cổ bá đạo, nó như là chiến sĩ phóng đãng, cao ngạo đứng đấy, thân cao thậm chí có chừng hai thước, cùng Mã Đại Mãnh không phân cao thấp. Khô lâu bên cạnh so với nó lộ ra nhỏ nhắn xinh xắn đến nhu nhược, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Đám người Tần Mệnh đều có chút há mồm, cảm giác quá uy mãnh!

Uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, cái này không phải khô lâu?

Quả thực là một tướng quân!

Mã Đại Mãnh gãi gãi đầu:

- Lại ra một cái đặc biệt hay sao? Ngươi, nghe mệnh lệnh ta, lui về sau.

Khô lâu ken két lui về phía sau hai bước, toàn thân áo giáp cát đen phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

- Đi phía trước, đi phía trái... té ngã...

Mã Đại Mãnh cùng khô lâu ý niệm giống nhau, phát ra cái chỉ lệnh gì, khô lâu cũng ngoan ngoãn làm cử động làm theo.

Bọn người Tần Mệnh thoáng thở ra hơi, khá tốt khá tốt, rất nghe lời, đừng có lại đến một tên phản nghịch.

- Thử lại lần nữa, ta lo lắng.

Táng Hải U Hồn nói.

Tiến vào thế giới dưới lòng đất, tùy thời đối mặt với tử vong uy hiếp, không thể lại mang một nhân tố không xác định đi.

- Ừm... Tốt, đến độ khó cao hơn, nằm rạp trên mặt đất, nhúc nhích hai cái.

Lục quang trong hốc mắt khô lâu rõ ràng lung lay mấy cái, sau đó... Không có động tĩnh...

Mã Đại Mãnh trong lòng một hồi đau nhức rên rỉ, kết thúc rồi, bản thân nó có ý thức.

Tần Mệnh bọn hắn dở khóc dở cười, quả nhiên!

- Những cát đen này là ngươi điều khiển?

Đồng Tuyền gõ áo giáp tối như mực trên người khô lâu.

- Không phải.

Mã Đại Mãnh khẽ động ý niệm, toàn bộ hắc sa từ trên người khô lâu rút lui khỏi, lui trở về trên người hắn.

Khô lâu như trước vẫn cao ngạo đứng đấy, có chút ngửa đầu, hình thể hùng tráng, hài cốt màu trắng tráng kiện phát đạt, so với lũ khô lâu bên cạnh đều lớn hơn một vòng, nhất là lục quang trong hai cái hốc mắt, càng thêm tà ý.

Cũng không biết là ngoài ý muốn, hay là những nguyên nhân khác, nó vậy mà ngó về phía Tần Mệnh đứng đấy, xác thực chính là, nó quay mắt về phía Bá Đao trong tay Tần Mệnh.

Đám khô lâu khác đều ngửa đầu, nhìn xem cái gia hỏa uy mãnh này, giống như rất kỳ quái, nó làm sao lại không giống như chúng ta?

- Ngươi xác định có thể khống chế nó?

Tần Mệnh hỏi.

Bắt nó giao cho Mã Đại Mãnh, cũng không biết là phúc là họa.

- Có thể khống chế, nói đúng ra là không biết là lạ ở chỗ nào.

Mã Đại Mãnh liên tiếp rơi xuống rất nhiều chỉ lệnh, ngoại trừ những cái đặc biệt kia quá phận, nó đều thuận lợi chấp hành, nó khiến Mã Đại Mãnh hơi chút thở ra hơi, mặc dù ngẫu nhiên có kháng cự, nhưng tối thiểu không có khác loại giống như lão Nhị.

Bình Luận (0)
Comment