Dựa theo suy đoán của hắn, Vạn Tuế Sơn chính xác là sẽ hình thành nguyên một đám quần thể liên minh, đây là xu thế, nhưng là cần không ngừng mà trong hỗn loạn dần dần diễn biến mà thành, tối thiểu muốn trước sau nửa năm, dù sao võ giả kéo vào Vạn Tuế Sơn tối thiểu cũng phải tại ba nghìn người trở lên, còn có khả năng càng nhiều, đều bướng bỉnh khó thuần, đều có mục đích.
Nhưng là bây giờ, làm sao đoàn thể liên minh lại xuất hiện trước thời hạn?
Chẳng lẽ có nhân tố gì khơi dậy cảm giác nguy cơ cho mọi người? Khiến cho bọn hắn không thể không ‘ôm đoàn sưởi ấm’.
Đồng Tuyền cùng Mã Đại Mãnh trao đổi ánh mắt, cũng nghe ra ý trong lời.
- Tần công tử, không ngại tới Lôi Cưu liên minh ngồi một chút trước, nhìn thực lực cùng thái độ của chúng ta, nếu như thực sự không thích hợp, sẽ rời đi cũng không muộn nha.
Thương Huyền nhẹ ha ha mà cười cười, trước tiên đem Tần Mệnh dẫn tới Lôi Cưu liên minh lại bàn. Nếu như hắn phối hợp, cho hắn cái danh hào minh chủ thì đã sao, nếu như không phối hợp, vậy thì thì đừng nói tới nữa.
- Ý tốt ta xin nhận.
Tần Mệnh đưa tay tiễn khách.
A, chính xác đủ ngạo khí, nếu đã như vậy... Thương Huyền Thương Vũ có chút híp mắt, vô ý thức mắt nhìn Hải Cốt trắng xoá xung quanh, xem có người trong liên minh khác ở gần đây hay không?
- Hai vị còn có ý khác?
Năm ngón tay tay phải Tần Mệnh liên tiếp nâng lên lại rơi xuống, nắm chặt lấy Bá Đao.
- Nghe qua đại danh Tần công tử, muốn lãnh giáo hai chiêu, không biết Thương Huyền ta có vinh hạnh này hay không?
Cảnh giới Thương Huyền là tứ trọng thiên, cưỡi Hắc Lân Thương Lang lại về phía trước đi vài bước. Thời điểm huynh đệ bọn hắn dương danh Cổ Hải, Tần Mệnh không biết ở trong cái góc góc cạnh cạnh nào chơi bùn đây này. Cái gì Bất Tử Vương, cái gì thiếu niên thiên kiêu, cái kia đều là xưng hô tại lục địa, tại trước mặt cường giả ở hải vực mênh mông vô cùng tận đều là hữu danh vô thực. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu gia hỏa lục địa ngưu bức hò hét, tiến vào hải vực liền thành cháu trai, chết thì chết, tàn thì tàn, không phải là bị nhét vào phiến hải vực nào cho cá ăn rồi, thì chính là kẹp lấy cái đuôi xám xịt trốn về lục địa.
Liền tính vào hai trận trận đánh ác liệt mà Tần Mệnh đã làm ra tại Vạn Tuế Sơn, vậy thì thế nào đây? Hai huynh đệ bọn hắn ở Cổ Hải làm trận đánh ác liệt cũng quá nhiều rồi đi.
Thương Huyền còn thật có chút không phục Tần Mệnh.
Tiểu tử này có thật sự như vậy đặc biệt?
- Đương nhiên.
Huyết dịch toàn thân Tần Mệnh hơi nóng, sinh động lấy mỗi khối cơ bắp, linh lực không ngừng liên tục dũng mãnh tràn vào Bá Đao, làm tỉnh giấc lấy Đao Linh lặng ngắt như tờ bên trong. Trong lúc vô hình, khí tức xơ xác tiêu điều phá thể đến hiện, xoáy lên cơn gió yếu ớt, gợi lên lấy xương vỡ dưới chân, phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Hắc Lân Thương Lang phát ra tiếng gào rú trầm thấp, lộ ra răng nanh, lộ ra móng vuốt sắc bén, lân giáp toàn thân đều như mọc thành phiến mà rung rung, phảng phất muốn dựng thẳng lên toàn bộ. Trên mặt Thương Huyền vẫn là mang theo sắc thái vui vẻ, thoạt nhìn rất tùy ý:
- Chỉ là luận bàn vài cái, không cần tổn thương hòa khí. Bất quá ta có một điều kiện, nếu như ta may mắn có thể thắng ngươi một chiêu nửa thức, xin mời cho ta mặt mũi, cùng ta về Lôi Cưu ngồi một chút.
- Cẩn thận, tên này không có ý tốt.
Mã Đại Mãnh chất phác thì chất phác, nhưng nắm bắt ý đối địch lại vô cùng mẫn cảm.
- Dùng toàn lực! Đừng nương tay!
Đồng Tuyền thấp giọng nhắc nhở lấy.
Thanh danh huynh đệ Thương gia tại Cổ Hải là xông ra đến, là từng tràng ác chiến dựng thẳng lên, vô cùng nguy hiểm.
Tay trái Tần Mệnh nhấc ngang, chỉ hướng Thương Huyền, đầu ngón tay có chút nhếch lên:
- Mời.
- Rống!!
Hắc Lân Thương Lang đột nhiên gào thét, thanh âm như là phong bạo kim loại, bén nhọn chói tai, thân thể áp súc đột nhiên bạo lên, đạp vỡ hài cốt đầy đất, thẳng hướng Tần Mệnh.
Cả sói lẫn người cùng tiến lên à?
Mã Đại Mãnh nhíu mày.
Hắc Lân Thương Lang mạnh mẽ mãnh liệt, chạy như điên lao tới, lân giáp toàn thân kề sát trên người, giao hòa lẫn nhau, hàn quang sâm lãnh tối như mực phản xạ, nó nghiễm nhiên chính là đầu cự thú sắt thép, đằng đằng sát khí, đập vào mặt, một móng vuốt chụp về phía đầu của Tần Mệnh.
- Tần Mệnh, cẩn thận a.
Thương Huyền hô cười, không né sao? Còn rất ngạo khí.
Móng vuốt sắc bén của Hắc Lân Thương Lang so với sắt thép đều muốn cứng hơn, linh lực thuẫn tại trước mặt nó liền như giấy.
Thương Vũ có chút híp mắt, ta ngược lại muốn nhìn một chút xem ngươi có bản lãnh gì.
Trong điện quang hỏa thạch, Tần Mệnh đột nhiên vung Bá Đao trong tay lên, nhưng không phải chém về phía Hắc Lân Thương Lang, mà là vung về phía không trung. Xuống một cái chớp mắt, Tần Mệnh vung mạnh quyền bạo kích, xuống dưới ổn như bàn thạch, trên thân động như nộ hổ, trọng quyền bạo lên mang theo sóng khí xoay tròn, đánh lên trên móng vuốt sắc bén của Hắc Lân Thương Lang.