Bang! Răng rắc!
Sức bật hơn năm vạn cân như là một ngọn núi cao áp súc lại, đánh vào móng vuốt sắc bén đen kịt cứng cỏi, lực lượng gần như hủy diệt tại chỗ đánh sụp mở móng vuốt sắc bén, càng nổ tung tóe xương đùi.
Tần Mệnh điên cuồng đánh ra quyền kình, gió mạnh càng cuồng hơn, theo sát lấy chìm ngập Hắc Lân Thương Lang.
Trong chớp mắt, thân thể Hắc Lân Thương Lang run rẩy dữ dội, từ lân phiến đến da thịt lại đến hài cốt, đều nhận lấy ảnh hướng nghiêm trọng. Thân thể chạy như điên bị sinh sinh ngăn chặn, nó kêu thảm tung bay đi ra ngoài, cái cỗ lực lượng chuyển hướng kia quá mạnh mẽ, liền cả Thương Huyền được mang theo bên trên đang muốn phóng thích võ pháp đều xử chí không kịp đề phòng, suýt chút nữa từ thương trên lưng sói tung bay ra ngoài.
Nháy mắt va chạm cùng chặn đánh, vẻn vẹn chir trong thoáng qua.
Thương Huyền sợ hãi, Thương Vũ biến sắc.
Ngay cả Đồng Tuyền đều có chút há mồm, sức bật thật mạnh.
Ba vạn? Năm vạn? Kẻ tu võ nào lại có sức bật mạnh như vậy, chẳng lẽ Tần Mệnh cũng là thể võ?
Tần Mệnh sau một kích, liền tại chỗ chuyển hướng, mở rộng đôi cánh chim bay lên trời, chụp lấy Bá Đao vung hướng không trung, trong chớp mắt, Nhân Đao tương hợp, khí thế tại trong chốc lát bộc phát, lại nổ vang không gian, như là cỗ sóng khí màu vàng cuộn sạch trời cao, chiếu sáng rạng rỡ.
Tần Mệnh hai tay cầm đao, lăng không chuyển hướng:
- Bá Đao... Trảm!!
Tiếng gầm gừ vang vọng không trung, theo Tần Mệnh nhanh chóng chuyển hướng, đệ nhất trọng đao tách ra mười trượng, cường quang chói mắt, phát ra âm thanh loong coong bá đạo mạnh mẽ, khí thế tràn đầy, gào thét lên, càng giống như là đầu mãnh thú đang gào thét, kéo dài qua vài trăm trượng, nháy mắt đã tới, đổ ập xuống đánh về phía Hắc Lân Thương Lang còn không có đứng vững.
- Quy Hồn Thập Bát Trảo...
Thương Huyền vừa muốn thi triển võ pháp, nhưng căn bản là không còn kịp rồi, ánh đao gào thét mà đến lộ ra xu thế vô cùng bá đạo mạnh mẽ, giống như là muốn đem hắn sống sờ sờ chém nát, không phải luận bàn sao? Đến mức ác như vậy. Hắn lập tức tản ra võ pháp, quơ lấy Hắc Lân Côn sau lưng, gào thét vòng đi ra ngoài.
Không cần võ pháp, trực tiếp đối chiến.
Bang!!
Một tiếng vang thật lớn như long trời lở đất, đinh tai nhức óc, để cho toàn thân người ta run lên theo, ánh đao bổ trời mà xuống như là một viên thiên thạch đập vào chỗ đó, đè nặng Thương Huyền cùng Hắc Lân Thương Lang hung hăng hạ xuống, hài cốt dưới chân mãnh liệt bị chôn vùi, càng hình thành cỗ cuồng phong cuộn sạch bát phương, nhấc lên trùng trùng điệp điệp tro cốt sóng xương.
Thương Huyền còn chưa kịp thở ra hơi, xa xa truyền đến tiếng Thương Vũ kêu lên đầy sợ hãi:
- Đại ca, cẩn thận a!
Hô!
Hô!
Hô!
Một đao hai đao ba đao... Một đao tiếp theo một đao, cùng một phương hướng, cùng một quỹ tích, như là trùng trùng điệp điệp sóng lớn, đao trước ngã xuống, đao sau tiến lên đập vào mặt, cường quang chói mắt, bá uy lạnh thấu xương, thổi bay lấy tro cốt, chiếu sáng lấy trời đất.
Nương theo lấy tiếng ầm ầm dày đặc liên tiếp, toàn bộ bổ vào trên người Thương Huyền.
Liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp bạo kích, gần như không có bất kỳ thời gian phản kháng nào.
Hắc Lân Thương Lang gào thét, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất, lân phiến cứng rắn đều tróc ra như nhổ lông, hòa với máu tươi bay múa đầy trời. Thương Huyền trên lưng nó đang ngạnh kháng hơn mười đao, sau đó bị đánh bay đi ra ngoài, Hắc Lân Côn trong tay càng là rời khỏi tay, gào thét nện vào trong đống xương bên ngoài trăm thước.
Trong bạo động, trong hỗn loạn, quanh quẩn tiếng Thương Huyền thét lên đầy thê lương:
- Dừng tay! Đủ rồi! Đủ rồi!
Mã Đại Mãnh nhìn đến trực tiếp nhếch miệng, thật thê thảm! Thật là ngu! Rõ ràng đang nói chuyện thật tốt, cứ nhất định muốn trêu chọc Tần Mệnh, ngươi thật là loại lương thiện a.
- Đại ca!
Thương Vũ giật mình tỉnh lại, cưỡi Hắc Lân Thương Lang tiến lên.
Tần Mệnh đột nhiên rơi xuống, ngăn cản ở trước mặt của hắn, chuyển hướng trên phạm vi lớn, Bá Đao bổ tới phía đầu của hắn.
Thương Vũ toàn thân lạnh lẽo, bị khí thế Bá Đao chấn nhiếp, ngay cả phản ứng đều chậm thêm vài phần. Hắc Lân Thương Lang gầm nhẹ, đón lấy Bá Đao đụng đi qua, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nó mạo hiểm chuyển hướng bay nhào một cái, tránh đi mũi đao.
Trong khoảnh khắc, Hắc Lân Thương Lang dường như cảm giác mũi đao sắc bén đã xẹt qua lân giáp chỗ bụng nó, toàn thân dâng lên cỗ khí lạnh.
- Tần Mệnh, dừng tay!
Xa xa Thương Huyền kinh sợ hô lớn, giãy dụa bò lên, tóc tai bù xù, miệng đầy máu tươi.
- Làm sao? Không phải muốn luận bàn a, còn chưa bắt đầu liền chấm dứt rồi?
Tần Mệnh múa lấy cánh chim, ngừng ở giữa không trung, Bá Đao có chút rung rung, phát ra âm thanh loong coong sắc bén chói tai, đao khí mãnh liệt như là tia lôi dẫn bắn tung toé, cách hơn mười thước vẫn có thể cảm nhận được cái cỗ lợi khí kia, như là muốn cắt đứt làn da.
- Ta nói là luận bàn! Luận bàn!
Thương Huyền kinh hồn chưa định, cũng không biết là phẫn nộ hay là thống khổ, biểu lộ trở nên vặn vẹo dữ tợn.