- Vậy thì tới lấy!
Tay trái Tần Mệnh mở ra, Vân Tước Hiệu như là một đầu linh tước kim loại, tung bay xoay quanh.
‘Vân Tước Hiệu! Đó chính là Vân Tước Hiệu!’
Trong lòng bọn hắn một hồi kích động, ánh mắt sáng quắc dán chặt vào linh tước trong tay Tần Mệnh, nhưng... trong chốc lát, bọn hắn cứ là nhìn xem như vậy, nhưng lại không ai ra tay, mỗi người ngoài mặt đều rất hung ác, trong lòng cũng đang bồn chồn, đều muốn những người khác lên trước, bản thân ở bên cạnh tiếp viện.
Cảm giác sợ hãi vừa rồi rõ ràng đã đè xuống, nhưng mỗi khi bọn hắn muốn phồng lên dũng khí xông đi lên, lại sẽ lợi dụng xông tới, nhưng vẫn quanh quẩn một chỗ trong lòng. Hai chân hai tay đều giống như bị định trụ rồi, làm sao cũng đều nâng không nổi.
- Dám muốn sao?
Tần Mệnh hỏi lại.
Lý Mạt khẽ cắn môi, nắm trọng đao, vô ý thức muốn bạo lên, nhưng vừa muốn động thân liền tác động thương thế làm máu chảy đầm đìa, một hồi co rút, xương cốt đau đớn đều đang rung.
- Có muốn không?
Tần Mệnh đột nhiên quát lớn, sấm sét toàn thân lần nữa sôi trào, kịch liệt tán loạn, nhảy múa cuồng loạn trời cao, nghìn vạn sấm sét mãnh liệt bắn ra ở trên không, hỗn loạn đan vào nhau, trong nháy mắt hội tụ thành Lôi Bằng cực lớn, gáy to giữa trời cao, bễ nghễ muôn dân trăm họ, lôi triều bạo động chiếu sáng lấy không trung, rồi lại tại trong lòng mỗi người vẩy ra bóng mờ thật sâu.
Lý Mạt thẹn quá hoá giận, biểu lộ dữ tợn, vừa hít hơi, lên tiếng rống to. Nhưng mà, hắn rõ ràng là muốn la tiếng ‘muốn’, kết quả đến bên miệng, cũng không biết như thế nào lại biến thành:
- Không muốn nữa!
Một tiếng này đi ra, không chỉ hắn sửng sốt, ngay cả sáu người bên cạnh thật vất vả mới một lần nữa nhấc lên dũng khí, muốn nổi khùng phát cuồng, muốn tức giận chiến với Tần Mệnh, cũng đều sửng sốt, bình tĩnh nhìn Lý Mạt một chút, khí thế vừa vọt tới đỉnh phong, liền nhụt chí ngay tại chỗ rồi.
- Ta vừa mới hô cái gì?
Lý Mạt co giật khóe miệng, thấp giọng hỏi đồng bạn.
- Hình như là... Không muốn nữa...
- Không có nghe sai??
- Ngươi không có hô sai, chúng ta liền không có nghe sai.
Sắc mặt Lý Mạt tái nhợt ứ máu đỏ lên, cũng không biết là xấu hổ giận dữ, hay là đau đớn, toàn thân đều đang run nhè nhẹ, lão tử đời này liền không có mất mặt qua như vậy.
- Đáng giận! Đáng giận!
Lý Mạt nổi giận, thật nổi giận, nhưng, khi thấy một nam một nữ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống hai bên Tần Mệnh, xa xa còn có ba nam nữ đang lao nhanh đến nơi này, hắn đúng là vẫn còn nhận thua.
Sáu người khác run rẩy đôi má, thay mình xấu hổ.
Hùng hổ đến, còn chưa khỏe mấy giọng, liền nhụt chí rồi? Nhưng nhìn đám cường giả liên tiếp xuất hiện, bọn hắn tốt xấu gì cũng tìm lấy cho mình cái cớ —— có mai phục, không thể ngạnh bính.
Tần Mệnh thu lôi triều:
- Treo lên đầu đi thôi, lần này tha cho các ngươi. Lần sau còn dám đến đoạt của ta, sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Lý Mạt thực sự không cam lòng cứ như vậy xám xịt đào tẩu, con mắt xoay động, suy nghĩ cái biện pháp, lớn tiếng hô:
- Tần Mệnh, Bạch Cốt liên minh mời ngươi cùng bằng hữu của ngươi gia nhập, ta lui minh chủ, do ngươi tiếp nhận!
Đem thu Tần Mệnh vào liên minh, xem như thoáng tìm về chút mặt mũi, so với việc kẹp lấy cái đuôi đào tẩu vẫn tốt hơn.
Hơn nữa tương đương biến tướng đã nhận được Vân Tước Hiệu.
Đến mức thoái vị, không mất mặt hay gì cũng không quan trọng, dù sao liên minh được gọi là Bạch Cốt liên minh này, hắn vĩnh viễn vẫn là kẻ sáng lập.
Sáu người khác nghe xong, ồ, chủ ý này cũng ko tệ, bọn hắn mặc kệ ai làm minh chủ, chỉ cần có thể đạt được Vân Tước Hiệu là được! Nghĩ tới đây, bọn hắn đều hếch thân, nhìn xem Tần Mệnh giữa không trung.
Bạch Cốt liên minh có hơn hai mươi người, mười vị Địa Võ, thực lực chỉnh thể có thể xếp tiến tất cả liên minh trung thượng liệt kê rồi. Tần Mệnh nếu có tâm cướp đoạt những thuyền nhỏ khác, cũng sẽ cần giúp đỡ, nhất là Địa Võ Cảnh. Nhiều người như vậy ngu ngốc đưa đi lên cửa, Tần Mệnh chắc có lẽ không cự tuyệt đi.
Đồng Tuyền nở nụ cười, đám người kia rất biết tiến thối nha. Đánh thắng được liền đoạt, đánh không lại liền đem mình đều bán đi? Trong ngoài đều không lỗ a.
Tần Mệnh có chút ngưng mi, chơi mánh khóe? Hay là đến thật sự?
- Ta là Địa Võ ngũ trọng thiên, sáu người bọn hắn đều là tứ trọng thiên, đều sẽ tôn ngươi làm minh chủ. Vạn Tuế Sơn hiện tại khắp nơi đều là liên minh đoàn thể, đều đang lùng bắt thuyền nhỏ, Vân Tước Hiệu của ngươi là mục tiêu lớn nhất. Các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng kẻ địch đuổi bắt các ngươi sẽ càng ngày càng nhiều càng ngày càng mạnh, đánh lui một đám, không nhất định có thể đánh lui nhóm thứ hai. Chấp nhận chúng ta đi, cùng một chỗ thủ hộ Vân Tước Hiệu, cùng một chỗ lùng bắt thuyền nhỏ khác. Lý Mạt càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, mặc dù không còn là minh chủ cũng có chút sốt ruột, nhưng so sánh với việc đạt được Vân Tước Hiệu quan trọng hơn.
Vạn Tuế Sơn sẽ càng ngày càng hỗn loạn, đều đỏ mắt tìm kiếm thuyền nhỏ, thời gian hồi lâu, nếu như trong tay liên minh nào không có thuyền nhỏ, liền gặp phải nguy hiểm phân liệt, cũng sẽ mất đi lý trí trở nên điên cuồng. Nếu như có được thuyền nhỏ, tiến có thể mời chào cường binh, có thể cùng với liên minh có thuyền nhỏ khác hợp tác, cùng chung triệu hoán Hắc Giao chiến thuyền.