Phía dưới núi, ngay cả bọn người Lôi Áo, Đại trưởng lão Nhất Nguyên Tông đều âm trầm, đưa tay ngăn đội ngũ của mình lại. Đây cũng không phải là đùa giỡn, một khi Kiếm Ngư Hiệu bị hủy rồi, tất cả mọi người đều sẽ phải ở lại chờ chết.
Nữ tử khoác áo choàng xinh đẹp ngẩng đầu, nhìn qua đỉnh núi.
Tốt thay cho một viên ngọc đều đã nát, ngược lại là đã coi thường các nàng, loại biện pháp này đều nghĩ ra.
Một lão nhân chỉ vào đỉnh núi quát chói tai:
- Tiện nhân! Ngươi dám?
Vân nhi không vòng vo, không vũ mị, khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt mỹ lạnh lùng nghiêm nghị đến tuyệt nhiên:
- Chúng ta đều phải chết rồi, còn có cái gì không dám. Lôi kéo tất cả các ngươi chôn cùng, đáng giá!!
Các bọn tỷ muội khác cũng đi theo quát chói tai:
- Muốn chết cùng chết, toàn bộ biến thành xương trắng tại Vạn Tuế Sơn này.
Một người gào thét:
- Ngươi dám hủy rồi Kiếm Ngư Hiệu, lão tử bảo đảm đem thi thể các ngươi ném cho dã thú lăng nhục.
- Ha ha, tùy các ngươi lăng nhục, ai cũng trốn không thoát kết cục biến thành một đống xương trắng, các ngươi cũng không ngoại lệ. Vạn Tuế Sơn ngăn cách với bên ngoài, ngàn năm vạn năm vô số người chết tại đây, các loại oán niệm trải rộng Hải Cốt, ai quản ngươi chết như thế nào, ai có thể chết thoải mái? Lùi xuống cho ta! Ta đếm tới ba, một... Hai...
- Mẫu thân nó, đám nữ tử này điên rồi.
Đám người bắt đầu xao động, nhưng không phải kích động, mà là căng thẳng, kêu gọi lẫn nhau lui về sau, không thể lại kích thích nữa, bằng không thì Kiếm Ngư Hiệu thật sự bị hủy rồi, ai cũng xong.
Ngay cả năm liên minh lập tức xông đến đỉnh núi, cũng đều trao đổi lấy ánh mắt, lui trở về vị trí sườn núi.
Lui rồi? Thật dọa sợ?
Các nữ tử trong Hồng Phấn liên minh rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, thân thể một hồi đong đưa, suýt chút nữa liền co quắp ngồi dưới đất. Các nàng phân ra linh thảo bảo dược cho nhau, mau chóng khôi phục thương thế.
- Nói, các ngươi muốn giải quyết như thế nào?
Có người hướng phía đỉnh núi hô lớn.
Vân nhi cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng thái độ vẫn cường thế như trước, cũng phải làm được cường thế:
- Chúng ta tuyệt sẽ không giao ra Kiếm Ngư Hiệu, ai cũng đừng hòng lấy đi từ trong tay chúng ta. Cho đến khi tương lai ai muốn triệu hoán Hắc Giao chiến thuyền, chúng ta sẽ chủ động dâng ra đi.
- Nghĩ đến xinh đẹp! Hôm nay phải thấy được Kiếm Ngư Hiệu.
- Muốn mạng sống, phải giao ra Kiếm Ngư Hiệu.
- Giao Kiếm Ngư Hiệu ra đây, chúng ta có thể bảo đảm bỏ qua cho tính mạng các ngươi, tha cho các ngươi rời khỏi.
Tất cả liên minh tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, ai cũng muốn nắm con thuyền nhỏ trong tay của mình, như vậy mới có cảm giác an toàn.
- Hoặc là, các ngươi rút đi, hoặc là, ta hủy Kiếm Ngư Hiệu.
Vân nhi càng là một bước cũng không nhường.
Đám người rối loạn, vậy phải làm sao bây giờ?
Chân núi, nữ tử khoác áo choàng xinh đẹp ra hiệu với nam tử bên cạnh.
Nam tử lại an bài những người khác làm.
Người nọ sau khi lĩnh mệnh, đi về hướng phía trước:
- Mọi người trước đừng có gấp, trước tiên đem tình huống làm rõ ràng nha, ví dụ như... Vị cô nương này, ngươi làm sao chứng minh trong tay ngươi liền có Kiếm Ngư Hiệu!
- Đúng vậy! Ngươi nói có liền có? Lấy ra nhìn xem.
- Đúng, lấy ra. Tiểu tiện nhân, nếu như ngươi dám trêu chọc ta, đợi lão tử đi lên ta sẽ lad người đầu tiên xử lý ngươi.
- Một nữ tử, đùa nghịch một bọn nam nhân, hậu quả... Ha ha, ngươi nghĩ thông suốt.
- Suýt chút nữa bị ngươi lừa gạt rồi. Kiếm Ngư Hiệu ở chỗ nào?
...
Vân nhi giơ tay phải lên cao, hướng giữa không trung, một làn xanh thẳm hơi nước tràn ngập từ lòng bàn tay, mơ hồ có tiếng đại dương mênh mông chấn động ầm ầm.
Đây là nàng đã chuẩn bị tốt trước đó, là ‘Bích Thủy Đan’, một kiện vũ khí không có gì trọng dụng, lại có thể kiến tạo ra thanh thế cùng loại với Kiếm Ngư Hiệu, dù sao cũng cách rất xa, không có ai sẽ qua đến nghiệm chứng.
Làm bộ dáng là tốt rồi.
Khi trước người nọ tiếp tục hô:
- Đó chính là Kiếm Ngư Hiệu? Phóng xuất ra, để cho chúng ta nhìn xem.
- Ngươi muốn đùa nghịch quỷ kế gì? Sau khi ta phóng thích, bị ngươi cách không bắt đi? Nghĩ đến xinh đẹp.
Vân nhi tiếp theo thu hồi ‘Bích Thủy Đan’.
Đám người nghị luận dồn dập, đó rốt cuộc có phải là Kiếm Ngư Hiệu không? Trong lòng bọn hắn hy vọng là phải, bởi như vậy tối thiểu cũng xác định được bốn con thuyền nhỏ ở trong tay ai rồi.
Tần Mệnh một cái, Phong Lôi Môn một cái, Táng Hải U Hồn một cái, nơi này một cái. Nhưng là, nếu như không phải? Hơn nghìn người sẽ như con khỉ bị đùa nghịch rồi?
Có người nhịn không nổi:
- Cho ta xem một cái, nếu thật là Kiếm Ngư Hiệu, liên minh chúng ta lập tức rút đi.
Cũng có người hô:
- Tất cả mọi người lui về phía sau, rời khỏi núi xương, cho nàng một khoảng cách yên tâm, để cho nàng phóng thích Kiếm Ngư Hiệu.
Các liên minh khác nhau tiếp liền lui về phía sau, chỉ chốc lát sau liền toàn bộ thối lui đến bên ngoài núi xương mấy trăm mét, nhìn qua đỉnh núi, chờ đợi Hồng Phấn liên minh thả ra Kiếm Ngư Hiệu.