Lôi Áo biết hai liên minh này, đều là một trong rất nhiều liên minh có thực lực gần phía trước tại Vạn Tuế Sơn, có rất nhiều Huyền Võ cao giai cùng Địa Võ giả. Nếu như có thể chiếm đoạt bọn hắn, quả thật có thể có thực lực lớn mạnh, còn khả năng nhảy lên trở thành đoàn thể liên minh mạnh nhất Vạn Tuế Sơn. Nhưng, chuyện vốn hẳn nên thật cao hứng, hắn lại ngoài ý muốn do dự.
- Minh chủ?
Đám bộ hạ cũ của ‘Lôi Cưu’ kì quái, chấp nhận a! Liên hợp hai liên minh này, lại mời chào mấy liên minh, tạo thành quy mô một hai trăm người, đủ để quét ngang Vạn Tuế Sơn, vây quét Tần Mệnh, bắn hạ thuyền nhỏ.
Trong lòng Lôi Áo hơi động một chút, cởi mở cười nói:
- Hai vị đã để mắt Lôi mỗ ta, ta liền không khách khí. Ta là minh chủ, hai người các ngươi là thứ minh. Tại Vạn Tuế Sơn này, chúng ta cùng sinh cùng tử, rời khỏi Vạn Tuế Sơn, chúng ta vĩnh viễn đều là bằng hữu.
- Ha ha, Lôi minh chủ sảng khoái! Tại Vạn Tuế Sơn đây, chúng ta chỉ nghe duy nhất mình ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, rời khỏi nơi này, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.
Hai vị minh chủ tại thế giới bên ngoài liền kính sợ hung danh Lôi Áo, cũng tin tưởng thực lực của hắn. Ba phương liên hợp, nhất định có thể đỡ Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn. Nếu như có thể đoạt đến ba con thuyền nhỏ, bọn hắn se nắm giữ được cục diện Vạn Tuế Sơn.
Đáy mắt Lôi Áo hiện lên quang mang vi diệu:
- Chỉ dựa vào chúng ta còn không được, nếu chúng ta mời chào nhiều đội ngũ, ít nhất phải mở rộng đến trăm người trở lên. Ta còn có cái yêu cầu, gặp phải chuyện, mọi người thương lượng lẫn nhau, có thể tại thời điểm quyết định vận mệnh liên minh, ta có một quyền phủ quyết.
Không lâu sau đó, liên minh tụ tập trong quần sơn dần dần rời khỏi, cũng không có gấp gáp lùng bắt Tần Mệnh, hơn nữa Tần Mệnh cũng mất tích, bọn hắn đều nhận ‘Lôi Cưu’ liên minh dẫn dắt, nếu Tần Mệnh đều đã cùng Táng Hải U Hồn liên minh rồi, bọn hắn cũng phải nghĩ biện pháp khuếch trương quy mô đại liên minh, bằng không thì ngay cả tư cách cùng người ta khiêu chiến đều không có, chớ nói chi là cướp đoạt thuyền nhỏ rồi.
Tần Mệnh vừa leo qua một ngọn núi thấp, ở phía trước nhìn thấy một đám người.
- Rốt cục cũng tìm được đám các ngươi rồi!
Sau khi đám người kia đang cảnh giác lấy tránh một chi đội ngũ đi qua gần đó, thì đã đi tớiphía Tần Mệnh nơi này. Đầu lĩnh phía trước nhất, ở trần, da thịt màu đồng cổ cùng cơ bắp khoa trương vô cùng đáng chú ý, tóc dài mất rối tung trật tự, cuồng dã không bị trói buộc. Theo sát hắn chính là một thiếu niên anh tuấn trắng nõn, khóe miệng thói quen mang theo nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên hiện lại lên tia sáng lạnh, phá hủy cảm giác chỉnh thể.
Từ cử chỉ những người khác đến xem, rõ ràng cho thấy bọn hắn là đang kính sợ hai người này.
Bọn hắn đi tới phía Tần Mệnh nơi này, nhưng chỉ là liếc thêm vài lần, không có để ý, đi thẳng tới.
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn qua, lưu ý bả vai đầu lĩnh kia, cũng lưu ý đến Thanh Trúc trong tay thiếu niên kia.
Thời điểm này, nam tử đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, nghiêng nghiêng đầu, lời nói lạnh nhạt:
- Ngươi đang nhìn cái gì? Có ý kiến với chúng ta?
Những người khác cũng dừng lại, quay người nhìn lại Tần Mệnh, lông mày trên mặt hơi mang theo sát khí.
- Phía trước có hố, cẩn thận!
Tần Mệnh cười khẽ, lui về phía sau hai bước, quay người rời khỏi.
- Có hố? Có đại gia ngươi.
Mấy người thấp giọng chửi bậy.
Gia hỏa không biết sống chết, dám đùa giỡn chúng ta.
Thiếu niên anh tuấn khẽ nhíu mày, quay người nhìn Tần Mệnh rời đi, đột nhiên lên tiếng gọi hắn dừng lại.
- Làm sao, muốn quần ẩu?
Tần Mệnh đứng cách bọn hắn ngoài trăm trượng, kéo ra lấy khoảng cách.
- Như thế nào rồi?
Đầu lĩnh cũng nhìn về phía Tần Mệnh.
Thiếu niên cẩn thận dán mắt vào nhìn Tần Mệnh, mặc dù ăn mặc vải thô áo gai, đơn giản lại tùy ý, nhưng là khí chất lão luyện, ánh mắt sáng ngời sắc bén, giống như không đơn giản.
Chủ yếu là nhìn có chút nhìn quen mắt.
Hắn mở tay vung ra bức họa, bên trên đúng là Tần Mệnh.
- Không phải.
Đầu lĩnh so sánh một cái, cùng trên bức họa hoàn toàn không phải là một người.
- Đi thôi, chúng ta đến phía trước đi dạo.
Thiếu niên thu hồi bức họa, không để ý tới Tần Mệnh.
- Là có điểm giống, nhưng không phải!
- Lữ Thiên Tường?
Nhưng Tần Mệnh lại hô một tiếng.
Ừm? Thiếu niên dừng bước, ánh mắt rõ ràng ngưng trọng.
Những người khác cũng đều ngừng lại, quay người nhìn Tần Mệnh.
- Ta nhận lầm người sao?
Trong đầu Tần Mệnh nắm chắc rồi.
- Chúng ta có quen nhau?
Thiếu niên quay đầu lại, chẳng những không có biểu hiện ra nhiệt tình, trên mặt quen có nụ cười cũng đã không còn.
- Biết Hung Linh Trúc của ngươi.
Tần Mệnh chỉ chỉ.
- A? Người biết được nó... Không nhiều lắm.
Thời điểm thiếu niên nói đến ba chữ cuối cùng, giọng điệu càng lạnh hơn. Người gặp qua nó kỳ thật không ít, nhưng là còn sống... Không nhiều lắm.
- Ta đây may mắn. Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, chỉ là đột nhiên nghĩ tới.
Tần Mệnh cáo từ, quay người rời khỏi.
- Muốn diệt trừ hắn sao?
Có người hướng thiếu niên xin chỉ thị.
- Không cần thiết, chúng ta đi.
Đổi tại trước kia, Lữ Thiên Tường còn thật sẽ giữ lại Tần Mệnh, nhưng bây giờ thuyền nhỏ mới là quan trọng nhất.
Tần Mệnh đứng trên khe núi, nhìn qua bóng lưng của bọn hắn biến mất trong núi xương nhấp nhô.
Đống xương bên cạnh chậm rãi hở ra, một cái khô lâu ôm lấy Bùi Thu Minh đi ra.
- Đúng chứ?
- Chính là bọn hắn! Hóa thành tro ta đều nhận ra.