Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 982 - Chương 982 - Giết Nhầm (1)

Chương 982 - Giết nhầm (1)
Chương 982 - Giết nhầm (1)

Chỉ trong chớp mắt, kể cả Lữ Thiên Tường cùng Cao Mạch cũng toàn bộ bị lôi vào bên trong đống xương.

Dù là bọn hắn có thực lực cường hãn, kinh nghiệm phong phú, cũng là vội vàng không kịp chuẩn bị lại bị quỷ dị tập kích làm rối loạn đầu tuyến.

Đống xương bạo loạn, oanh động dữ dội, tất cả người bị bắt đi vào đều kinh hồn thét lên, điên cuồng giãy dụa, không sai lệch phóng thích ra năng lượng, dẫn phát bạo tạc dày đặc, nát bấy lấy đống xương dày đặc, tránh thoát khỏi cốt trảo đáng sợ.

- Bành!

- Bành!

Cao Mạch, Lữ Thiên Tường liên tiếp kiếm ra đống xương, vừa vặn rơi xuống đất hướng về bên cạnh quay cuồng thối lui, kinh hồn không định, sợ không nhẹ.

Cái gì đó?

Linh Yêu sao?

Làm sao lại giống như là khô lâu?

Hải Cốt dữ dội quay cuồng, phía dưới không ngừng phá lên tiếng nổ lớn, sụp mở xương vỡ cùng tro cốt.

- Cứu ta...

Một nam tử hoảng sợ chui đi ra, toàn thân là máu, thân thể như là bị quái vật nào đó xé nát, huyết nhục mơ hồ, hai mắt trừng trừng, đồng tử phóng đại, tràn đầy kinh hãi.

- Bành bành...

Hai hứ gì đó trắng lạnh thứ thoát ra đến, một trước một sau nhào tới hắn.

- Cái thứ quỷ quái gì thế này?

Đám người Cao Mạch vừa muốn ra tay cứu người, lại bị cả kinh hít vào từng ngụm khí lạnh, như điện giật bắn ngược ra ngoài.

- Răng rắc răng rắc...

Khô lâu phía trước mạnh mẽ mãnh liệt, vung mạnh đao bổ ngang, phốc phốc một tiếng cắt ra lồng ngực của hắn. Khô lâu đằng sau theo sát lấy bắt lấy cổ của hắn, kéo lấy xương cốt, sinh sinh kéo về trong đống xương.

- Cứu ta... A... a a a...

Liên tiếp vài âm thanh quái đản, rốt cuộc không còn động tĩnh.

Mấy nơi hỗn loạn khác cũng đều từ từ bình tĩnh, ngoại trừ vết máu bên trên xương vỡ đầy đất đang ghi chép lấy dấu vết chiến đấu mãnh liệt, thì cả thi thể đều không có ‘xuất hiện’.

Dù là Cao Mạch hay Lữ Thiên Tường kiến thức rộng rãi, cũng bị một màn đột nhiên này làm cho kích thích thật sâu, ấn tượng đầu tiên trong đầu chính là —— Hải Cốt có hung địa! Những khô lâu này bị oán niệm khống chế rồi!

- Bọn hắn... Chết rồi?

Ngoại trừ Cao Mạch cùng Lữ Thiên Tường, còn có ba người khác trốn ra được, toàn thân đều đổ đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ dán mắt vào dưới lòng bàn chân, hồng hộc thở hổn hển.

Những người khác đâu? Đều chết ở phía dưới rồi?

Cái đó là thứ gì! Rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì thế này a!

- Cẩn thận dưới chân...

Cao Mạch vừa muốn nhắc nhở bọn hắn cẩn thận, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.

Tần Mệnh đang từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng lao xuống, chạy giết đến Cao Mạch. Tại lúc lũ khô lâu ra tay trước, hắn liền từ trong sương mù trên cao vọt ra. Sức chiến đấu của khô lâu sâu sắc vượt quá đoán trước, vốn tưởng rằng gây ra hỗn loạn liền rất tốt, không nghĩ tới đảo mắt liền diệt hơn phân nửa bọn hắn. Ngẫm lại khả năng có quan hệ cùng kinh hãi, những người này thật sự là bị sợ đến rồi, dưới sự bối rối chỉ lo kêu la sợ hãi vùng vẫy, đều đã quên làm sao phản kích, không đợi hoàn hồn liền bị diệt. Chỉ có năm tên này dựa vào linh lực bành trướng, mới làm vỡ nát hài cốt trốn tới.

Tần Mệnh không có phóng thích linh lực, không có kích hoạt võ pháp, tận lực đem khí tức thu liễm đến cùng. Thừa dịp đám người Cao Mạch kinh hồn chưa định, một lòng cảnh giác dưới chân, hắn múa cánh, không ngừng tăng tốc, từ bầu trời giết đến.

- Tránh ra!

Đồng tử Cao Mạch bỗng nhiên híp lại, một tiếng thét nổ tung tại đầu lưỡi, trong kinh loạn bất chấp phản kích, mãnh liệt bổ nhào qua phía bên cạnh.

Trong điện quang hỏa thạch, Tần Mệnh lao xuống giết đến. Cao Mạch phản ứng rất nhanh, né tránh sang bên cạnh, nhưng Tần Mệnh nhanh hơn, bốn cánh mãnh liệt chấn vỗ, cưỡng ép thay đổi phương hướng rơi xuống, nhấc lên gió lớn mãnh liệt, chạy giết đến trước mặt Cao Mạch. Toàn thân hắn phát lực, đứng trên không chuyển hướng, bốn cái cánh chim như là bốn thanh Thiên Đao, gào thét ra kình khí chói tai, chém về phía Cao Mạch.

Quá là nhanh, nhanh đến nỗi Cao Mạch không thể nào miêu tả.

Gió mạnh, tia sáng vàng, cùng với ánh đao sắc bén, trong chớp mắt toàn bộ đánh vào trên người Cao Mạch, đánh chính là linh lực thuẫn âm vang giòn dã, sao lửa văng khắp nơi.

Cao Mạch kêu rên thổ huyết, vô tình bị đánh bay.

- Vạn Quân Bạo Huyết!

Tần Mệnh theo sát cuốn đến, Đại Diễn Cổ Kiếm thương nhiên ra tay, tràn ngập phong cách cổ, hàn mang văng khắp nơi, thân kiếm như run lên, trong nháy mắt bạo lên lực lượng vạn quân, đánh về phía ngực Cao Mạch.

Cao Mạch còn không có từ trong trận đánh úp vừa rồi hoàn hồn, bước chân đều bất ổn, ‘Bành’, hắn như bị sét đánh, linh lực thuẫn sụp mở khe hở như mạng nhện, suýt chút nữa đã bị trực tiếp phá vỡ, thân thể bị đánh bay khỏi mặt đất. Bởi vì mũi kiếm đả kích đúng ngay ngực, cỗ bạo kích đột nhiên mà dữ dội này không thể phá vỡ linh lực thuẫn, nhưng vẫn là đứt đoạn xương ngực, đả thương nặng trái tim.

Giờ khắc này, hắn cảm giác trái tim mình như muốn vỡ nát, toàn thân khó chịu nói không nên lời, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.

Tần Mệnh bày ra ‘nhanh nhẹn’ đến cùng, ngắn ngủn mấy hơi, liên tục bạo kích, chiêu chiêu trọng thương, đều không để cho Cao Mạch có cơ hội chuyển động ý thức.

Bình Luận (0)
Comment