Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 983 - Chương 983 - Giết Nhầm (2)

Chương 983 - Giết nhầm (2)
Chương 983 - Giết nhầm (2)

Hắn lao vùn vụt bay lên không, ánh mắt hơi tụ lại, tia lôi dẫn vận sức chờ phát động phá thể mà ra, như là sấm chớp mãnh liệt trong mưa bão, ở trên không nổ vang, cuộn sạch vài trăm trượng, vô số sấm sét tán loạn mãnh liệt co lại, đùng đùng loạn hưởng, ầm ầm không dứt.

Tần Mệnh lên tiếng thét dài, cánh chim giơ lên cao, đến khi sấm sét sôi trào tức thì dữ dội hội tụ, hóa thành Lôi Bằng trăm trượng, trông rất sống động, bá đạo mạnh mẽ đến rung động, do vô số sấm sét đan vào tạo thành, chiếu sáng lấy trời đất, giống như nó ùn ùn kéo đến hung uy.

- Khục khục...

Cao Mạch tốt xấu gì cũng đã ổn định lại, nhưng lại miệng lớn ho ra máu, miệng mở thật to, trái tim dường như ngừng đập, nhưng tiếng nổ lớn cùng lôi uy khủng bố trên không trung đều khiến hắn bị tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lại biến.

Một cái ý niệm hiện lên trong đầu, Tần Mệnh?!

- Đồ Diệt Thương Linh!

Toàn thân Tần Mệnh huyết dịch sôi trào nóng hổi, từ trong linh hồn phát ra tiếng rít gào khàn khàn, tóc dài nhảy múa cuồng loạn, khí thế cuồng liệt, toàn thân ánh vàng hòa lẫn vào sấm sét. Lôi Bằng giơ lên Lôi Dực, đối kích tại bầu trời. Trong chớp mắt, Lôi Bằng hội tụ, hóa thành hai cái Lôi Dực cực lớn, từ trên trời giáng xuống, dùng tốc độ kinh người xẹt qua trời cao, như ngân hà rơi xuống, mênh mông một mảnh.

Cao Mạch không kịp nghĩ nhiều, dù có muốn cũng không có thời gian, gần như vô ý thức để cho ra chiêu thức mạnh nhất.

Kiếm Cương Đồng Lưu —— Thần Mậu Kinh Chập Lôi!

Nhưng Lôi Dực lại đến quá là nhanh, võ pháp vừa vặn thành hình, cương khí kiếm triều còn không có đánh đi ra ngoài, đạo Lôi Dực thứ nhất liền từ trên trời giáng xuống, chôn vùi võ pháp của hắn, càng bổ vào trên người hắn.

Lôi Dực cực lớn, chiều dài ba mươi đến năm mươi thước, một kích bổ xuống, đống xương xung quanh Cao Mạch đều bạo động rồi.

Tiếng Cao Mạch gào thét biến thành kêu thảm thiết, hung hăng quỳ trên mặt đất, linh lực thuẫn toàn thân đều giống như cũng bị nứt vỡ. Không đợi hắn đứng lên, đạo Lôi Dực thứ hai theo sát đánh tới, một tiếng kinh thiên bạo hưởng, lần nữa bạo động lấy mảnh đống xương này, cũng đem Cao Mạch sinh sinh đánh ngã.

Từ lúc Tần Mệnh đột kích đến bây giờ, chỉ mấy hơi ngắn ngủi mà thôi.

Lữ Thiên Tường kinh hồn hoàn hồn, nhưng còn có chút hoảng hốt, một khắc trước còn đang cảnh giác dưới lòng bàn chân, làm sao lúc này lại đánh nhau rồi, ở đâu ra kẻ địch?

Tần Mệnh đụng vào bên trong lôi triều xương vỡ bạo động, xuất hiện ở bên cạnh Cao Mạch, rút kiếm đột kích, Vạn Quân Bạo Huyết, đánh vào phần gáy hắn, tại chỗ chém lên đầu.

Cao Mạch từ đầu đến cuối đều không có làm ra bao nhiêu phản kháng, tại một hồi hỗn loạn kinh hoảng đã ngã xuống, trước sau bất quá chỉ mất mười giây. Ngay cả chính hắn đều sẽ không nghĩ tới, cái chết của mình sẽ vừa bi thảm vừa đáng thương như thế này, ngay cả thế công cũng không đánh được ra ngoài, đã bị chém đầu rồi.

- Vậy mới tốt chứ!

Trên không trung Mã Đại Mãnh phấn khởi không thôi, nhìn Tần Mệnh chiến đấu quả thực chính là hưởng thụ a, đáng tiếc bản thân cảnh giới chưa đủ, bằng không thì cũng muốn xuống dưới một hồi ác chiến.

- Công lao của ngươi cùng Tần Mệnh mỗi người một nửa. Không có khô lâu của ngươi đột kích, bọn hắn cũng sẽ không bị dọa thành hoang mang lo sợ, cũng sẽ không rối loạn một tấc vuông, là ngươi sáng tạo cho ra Tần Mệnh cơ hội trân quý như vậy.

Đồng Tuyền nhịn không được ca ngợi những khô lâu kia, thật sự là quá tuyệt vời. Ngược lại là đáng thương cho đám người kia, vừa bị khô lâu dọa đến rối loạn tâm thần, trừng tròng mắt dán mắt vào dưới chân, đầy đầu óc đều là dấu chấm hỏi, ai nghĩ đến trên bầu trời lại tới tập kích nữa.

Bất quá, cũng chỉ có Tần Mệnh mới có thể làm ra tập kích như vậy, hoàng kim dực giao phó cho hắn tốc độ cực hạn, diễn dịch ra bạo lực mỹ cảm!

Tần Mệnh phóng tới không trung, đem không gian giới chỉ ném cho Tiểu Tổ:

- Giúp ta mở ra, tìm Hải Hồn Hiệu.

- Ta nhìn xem có bảo bối gì không.

Tiểu Tổ từ trong mai rùa lười biếng vươn cái móng vuốt, cầm không gian giới chỉ rụt đi vào, trong chốc lát, truyền ra một câu:

- Không có!

- Không có cái gì?

- Không có Hải Hồn Hiệu ngươi nói.

- Không có? Ngươi cẩn thận điều tra cho ta.

- Nói không có là không có.

- Không phải là tìm lộn người đấy chứ?

Đồng Tuyền cùng Mã Đại Mãnh đều chạy tới.

- Làm sao? Náo cả buổi lại sai rồi?

Tiểu Tổ thò đầu ra oán trách.

Tần Mệnh nhíu mày một cái:

- Không có tìm nhầm. Không ở trên người hắn, chỉ có thể là ở trên người Lữ Thiên Tường.

Mã Đại Mãnh kỳ quái:

- Lữ Thiên Tường? Trong bọn họ ai là lão đại.

- Thất thần làm gì, đoạt!

Đồng Tuyền đảo đầu lao xuống, triển khai Tịch Diệt Tử Viêm Phiến, chạy giết đến Lữ Thiên Tường. Lữ Thiên Tường càng giảo hoạt càng nguy hiểm, chờ hắn phản ứng kịp, xuất ra Hải Hồn Hiệu uy hiếp, hôm nay liền chơi suông rồi.

- Đó là Tần Mệnh?

Lữ Thiên Tường rốt cục cũng nhìn rõ ràng rồi, nhưng lại càng kỳ quái. Chúng ta không có tìm hắn phiền toái, sao hắn lại đến tập kích chúng ta rồi?

Chẳng lẽ là vì Hải Hồn Hiệu?

Không có khả năng!

Bùi Thu Minh đã bị xử lý rất sạch sẽ, không có ai biết là bọn hắn cầm đi Hải Hồn Hiệu.

Bình Luận (0)
Comment