Tu Lại Thành Thần

Chương 3 - Ngạc Nhiên

Lúc này ngoài cửa của sảnh nghị sự Lâm Viên liền xông vào, trước mắt Lâm Viên nhìn thấy đôi nam thanh nữ tú đang ngồi ở dưới còn Lâm Tông thì lại cả gan ngồi ở trên vị trí tộc trưởng của Lâm Viên.

"Lâm Tông thật không ngờ cha ta còn đang ở ngoài bôn ba vì gia tộc còn ông dám ngồi lên vị trí tộc trưởng của cha ta".

Lâm Viên nói với giọng đầy nghiêm nghị thêm phần chất vấn.

Thấy Lâm Viên xông vào Lâm Tông không khỏi kinh ngạc vì hắn đã sai Lâm Kha là thị vệ của gia tộc đứng canh cửa, phòng Lâm Viên tới làm loạn.

"Tịch lên Lâm Kha đấy làm gì vậy luyện thể tầng ba lại không giữ được tên phế vật này"

Lâm Tông vừa nghĩ trong đầu nhưng lại không dám nói ra ngoài miệng vì nếu nói ra khác gì nói với cả thiên hạ và thiên vũ trấn rằng hắn chính là kẻ cướp. Lâm Tông vẫn điềm nhiên nở một nụ cười nói với Lâm Viên.

"Thiếu gia có phải người không khỏe không để ta kêu người dìu thiếu gia về phòng nghỉ ngơi"

Lâm Tông vừa nói vừa nở nụ cười nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ tưởng rằng đây là vị quản gia lo cho thiếu chủ, mà Lâm Viên thì lại thừa hiểu con cáo già Lâm Tông đang nghĩ gì.

Cách Lâm Tông nói không khác gì đang đuổi một con chó và cũng là ý con chó thì phải ở trong chuồng không được đi ra cắn bậy.

"Hỗn xược Lâm Tông từ khi nào Lâm gia của cha ta đến lượt người như ngươi làm chủ nhanh chóng cút khỏi ghế của tộc chưởng còn không đừng trách ta".

"Đây là chuyện gì".

Lúc này người thiếu nữ tên Linh Ngọc ngồi ở dưới nói lên.

Lâm Viên từ lúc bước vào chỉ biết có bốn người chứ chưa từng để ý đến họ, nghe giọng của vị thiếu nữ kia Lâm Viên bất giác mà quay lại nhìn điều bất ngờ hơn là nàng thật đẹp.

Vẻ ngoài của Linh Ngọc là vẻ đẹp của một đoá bỉ ngạn nhìn nàng thật lạnh lùng kiều diễm nhưng đôi mắt thoáng chút sự buồn phiền, cân người bày tỏ tâm sự nhìn xuông có thể thấy cơ thể nàng thật khiến người ngoài nhìn vào khó có thể rời mắt ngực nở, eo thon đùi đầy đặn không dư cũng không ít là tuyệt phẩm nhân gian,kiếp trước Lâm Viên gặp rất nhiều giai nhân tuyệt thế nhưng chả mấy ai hu hút được hắn.

"Cho hỏi cao danh của cô nương"

Lâm Viên hỏi

"Ta là Linh Ngọc có thể nói cho ta biết chuyện này là sao được chứ".

"Lâm Tông hắn chỉ là quản gia của tộc ta lựa thời cơ cha ta không ở đây mà hạ thủ đánh lén, còn dám tự ý ngồi vào ghế tộc trưởng xem thường gia quy".

Lâm Viên nói

"Hỗn xược Lâm Viên đừng ngậm máu phun người ta là quản gia của Lâm gia khi cha ngươi không có ở nhà, cũng là lúc ta có quyền được xử lý chính vụ trong gia tộc luận vai vế ta còn cao hơn tên thiếu chủ phế vật như ngươi đấy"

Lâm Tông nói với giọng đầy tức giận

"Kể cả việc ngươi ra tay đánh lén ta và còn lấy vị trí vào học viện Vân Hải Tông rồi ai cho ngươi lấy cái quyền ngồi lên ghế của cha ta, ngươi đã hỏi các trưởng lão trong tộc Lâm gia chưa".

Lâm Viên nói với giọng đầy chất vấn khiến cho Lâm Tông phải nín bặt và không biết trả lời sao.

"Lâm Viên đệ đệ trong gia tộc ai cũng biết đệ là một người không có năng khiếu về tu luyện hay là đệ hãy nhường cho ta"

Lâm Tiến vừa nói vừa cười

"Nhường cái bíp"

Lâm Viên quát lại, cách nói của Lâm Tiến người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là cặp huynh đệ thân thiết chứ thực ra Lâm Viên hiểu rõ hơn ai hết tiền thân của thân thể này lun chịu sự xỉ nhục, của gia tộc và còn bị bắt nạt mà người bắt nạt nhiều nhất đó lại là Lâm Tiến cháu của quản gia Lâm Tông.

Lâm Tiến lun là người đầu têu tất cả việc bắt nạt của Lâm Viên vậy thì tại sao Y có thể nhường vị trí đi hải vân tông cho Lâm Tiến được.

"Người đang đùa với ta đấy à Lâm Tiến một con chó ăn của gia tộc ông ngươi cha ngươi và ngươi ba đời là chó của gia tộc lại lấy quyền gì mà nói chuyện với ta".

Lâm Tiến lúc này lông khẽ động tay nắm lại thành quyền nhưng lại tạm thả lỏng ra bởi vì hắn biết, nếu càng làm tới chứng tỏ phía bến hắn càng tham muốn chiếc ghế tộc chưởng hắn phải từ từ giúp ông hắn bước lên chiếc ghế của tộc trưởng bằng sự công nhận của tất cả trưởng lão và mọi người trong thiên nhân trấn.

Nhưng trước tiên để làm được điều đó hắn cần phải vào vân hải tông sau đó tăng cường tu vi và kết duyên với vị nữ nhân trúc cơ Linh ngọc này vậy thì vị trí của gia chủ chắc chắn là của ông hắn.

Linh Ngọc tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng Lâm Tiến biết chỉ cần thời gian đủ lâu là hắn có thể làm quen được nàng, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy vậy lên hắn không có lý gì mà phải nhanh vội chỉ cần từ từ từng bước một là ổn thoả.

"ngươi nói mình là con là tộc trưởng".

Lữ Thiên nói với giọng đầy xem thường về phía Lâm Viên

Bình Luận (0)
Comment