"Mà Lâm Viên tiểu tiên sinh có thể cho ta hỏi cậu muốn luyện chế đan dược gì không nếu được thì ta mong mình sẽ giúp ích được cho câu."
Lăng Khương tò mò hỏi vì ông biết một cậu bé mười sáu tuổi sao lại có thể am hiểu rõ về phối đan, vậy thì chỉ có một vị đan sư phẩm chất cao hơn Lăng Khương ở sau chỉ điểm Lâm Viên, nếu được biết đối phương vậy thì đây đích thị là cơ hội để Lăng Khương học hỏi mở rộng thêm kiến thức.
Lâm Viên đưa cho Lăng khương tờ giấy viết đan dược mà mình cần, thấy tờ giấy Lâm Viên đưa Lăng Khương không khỏi giật mình vì đây là đan phương thượng cổ dùng để tôi luyện nhục thân đây là thứ mà luyện thể đại đế từng dùng.
"Đây là đan phương trong cổ tịch mà luyện thể đại đế từng dùng."
Lăng Khương ngạc nhiên mà hốt lên.
Linh Ngọc đứng đằng sau cũng phải tò mò đan phương thượng cổ chỉ có trong cổ tịch hoàng gia, là thứ mà không phải dân thường có thể biết tại sao Lâm Viên lại có, phải trăng có cao nhân phía sau.
Càng nghĩ Linh Ngọc lại càng thấy tò mò.
Đan phương thượng cổ Lâm Viên hơi nhíu mày tại sao lại thượng cổ đây là đan phương mà Lâm Viên từng đưa cho luyện thể đại đế, có lẽ luyện thể đại đế cũng truyền thụ lại cho con cháu trong tộc, phải biết gia tộc của luyện thể đại đế cả đời tu nhục thân nếu có diệt tộc thì ít ra cũng sẽ được truyền cho thế nhân để nhân giai tôi luyện, thế sao giờ lại là đan phương thượng cổ.
"Vậy ông có sắp xếp được những dược liệu này chứ."
Lâm Viên cũng chả quan tâm nữa mà hỏi.
"Được Lâm viên tiên sinh đợi một chút để ta đi chuẩn bị."
Lăng khương nhanh chóng rời đi chuẩn bị cho Lâm Viên.
"Ngươi giấu ta có vẻ sâu nhỉ Lâm Viên đạo hữu, liệu ta có thể biết vị cao nhân phía sau chỉ điểm ngươi là ai không."
Linh Ngọc vẫn lạnh lùng nói
"Nếu ta nói với cô ta không có ai chỉ điểm mà đây là đan phương do ta sáng tác cô có tin không."
Lâm Viên cười nói mà trả lời.
"Người đừng có xảo biện đây là đan phương thượng cổ còn cậu chỉ là một cậu nhóc luyện thể sơ kì thá lại biết."
Linh Ngọc nhi f chằm chằm vào Lâm Viên mà nói.
"Ha ha."
Lâm Viên chỉ biết cười to mặc cho Linh Ngọc có rò hỏi vì Lâm Viên vốn đã thành thật rồi còn tin hay không vốn chuyện của nàng, còn nàng không tin hắn sao có thể thuyết phục được.
Lúc này Lăng Khương đi vào, giao cho Lâm Viên sinh linh thảo và ngọc liên thảo Lâm Viên cầm hai loại dược liệu nở một nụ cười cảm thấy vô cùng ưng ý vì cả đều là dược liệu trên mười năm, như vậy sản phẩm luyện chế ra sẽ càng tốt hơn.
"Hai loại dược liệu này bao nhiêu linh thạch."
Lâm Viên lúc đầu đến đan các chỉ mong có thể mua được dược liệu tầm năm năm là tốt lắm rồi, nào ngờ lại thu hoạch được dược liệu trên mười năm chuyến đi này coi như không tệ.
"Hai dược liệu này đáng giá bao nhiêu linh thạch."
Lâm Viên biết sinh linh thảo và ngọc liên thảo tuy là loại đan dược chỉ cần đi vào núi đều có thể hái được và cả hai đều có ích với tu sĩ luyện thể cảnh.
Thế nhưng sinh linh thảo và ngọc liên thảo khi đạt đến mười năm thì lại khác, bởi cả hai đều có thể dùng luyện chế ra đan phẩm tông sư là thứ mà sinh linh thảo, ngọc liên thảo dưới mười năm không thể làm được.
Nếu như vậy Lâm Viên sẽ có thể luyện chế ra đan dược luyện thể tông sư, Lâm Viên không khỏi thoả mãn vì l, nhưng như vậy giá thành sẽ rất cao sợ không đủ linh thạch mà trả.
"Lâm Viên tiên sinh cứ cầm coi như là quà mà Lăng Khương ta làm quà quen biết."
Lăng Khương kính cẩn nói.
Lý do Lăng Khương biết đây là đan dược thượng cổ một phần là do ông là một người si đan, Lăng Khương đọc không biết bao nhiêu là đan phương một lần may mắn được biết đến nhục thể đan phương này là thượng cổ đan dược.
Vậy lên khi thấy Lâm Viên đưa đan phương thì lúc này Lăng Khương biết chỉ có cao nhân mới biết nhục thể đan phương, thứ mà Lâm Viên không thể nào có được phải chăng vị cao nhân đó muốn chỉ điểm Lâm Viên.
Lâm Viên lúc này cũng không muốn mất thời gian nữa mà cáo từ với Lăng Khương, mọi người trong đan các đều rất ngạc nhiên khi thấy cả ba người Lâm Viên Lăng Khương và Linh Ngọc bước ra, họ cứ nghĩ Lâm Viên sẽ bị trừng phạt nhưng không.
Ai ai cũng bất ngờ vì giờ đây Lâm Viên và Lăng khương cười nói, họ còn nhìn thấy Lăng Khương có chút kính cẩn với Lâm Viên, phải chăng sau lưng Lâm Viên có thế lực nào khác khiến cho một tông phẩm đan sư hậu kì e sợ.
Khi bước ra khỏi đan các thì Lăng Khương mở lời.
"Lâm Viên tiên sinh nếu có Việc gì cứ đến tìm ta, ta sẽ trực tiếp giúp cậu."
Lăng Khương kính cẩn nói.
"Vậy thì đừng gọi ta là tiên sinh ta không hề quen."
Nếu kiếp trước người khác gọi Lâm Viên là tiên sinh thì không sao còn bây giờ luận vai vế hắn nhỏ hơn Lăng Khương nhiều, kiếp trước Lâm Viên một đời đan sư tán tu luyện đan cứu người, hắn chưa từng kiêu ngạo với bất kì ai và bây giờ cũng vậy.
"vậy thì Lâm Viên Tiểu hữu."
Lăng Khương nói.
"ừm nếu có gì ta sẽ quay lại đây cáo từ."
Lâm Viên và Linh Ngọc rời đi