Lâm Viên và Linh Ngọc sau khi rời khỏi đan các hai người bọn họ đi dạo phố chuẩn bị đồ đạc dụng cụ cần thiết để vào núi thất phong, thất phong là khu rừng chỉ có yêu thú luyện thể kì, yêu vương của núi thất phong cao nhất là luyện khí sơ kì.
Thất Phong còn là nơi lý tưởng để các con cháu gia tộc trong các trấn tới đây rèn luyện nâng cao kinh nghiệm của bản thân.
"Ngươi sẽ đi đâu tiếp theo Lâm Viên đạo hữu."
Linh Ngọc tò mò mở lời vì nàng vẫn chưa dám chắc liệu có cao nhân nào ở sau chỉ điểm cho Lâm Viên không, nếu Lâm Viên trả lời đi săn yêu hầu thì nàng có thể cam đoan, phía sau Lâm Viên có cao nhân trợ giúp.
"Chúng ta sẽ đi núi thất phong chủ yếu săn thạch hầu để lấy thú thạch của chúng."
Lâm Viên không mảy may mà trả lời.
"Vậy sao."
Linh Ngọc bây giờ đã dám chắc phía sau Lâm Viên có người chỉ điểm đối phương ít nhất là đan sư địa phẩm, hoặc có lẽ cao hơn vì nhục thân đan này là thứ, mà địa phẩm đan sư chưa chắc đã luyện chế được.
Sau một hồi dạo quanh phố phường cả hai chả mua gì mấy ngoại trừ một cây kiếm để Lâm Viên sử dụng, họ tính sẽ săn giết thú để làm thức ăn vậy sẽ hạn chế việc phải mang theo nhiều thứ tạo gánh nặng.
Buổi chiều cả hai bước vào thất phong cảnh vật trong này chỉ có cây cối che hết xung quanh, cả hai sau một buổi chiều đi khắp khu rừng thì đến tối họ vẫn chưa săn được một con thú hầu nào cả.
Có lẽ do lũ yêu thú cảm nhận được khí tức trúc cơ của Linh Ngọc mà không dám lại gần, cả hai lúc này chỉ có thể ăn lương khô mà cầm cự nhưng cứ thế này mãi không được họ phải nhanh chóng săn được thú hầu để lấy thú hạch trong người yêu thú, trước khi cả hai cạn lương khô.
Cả hai im lặng ngồi thiền không ai nói với ai câu nào.
"Linh Ngọc cô nương hãy nghỉ ngơi một chút để tôi đi xem xung quanh."
Lâm Viên mở lời.
"Cậu có cần tôi đi theo không buổi tối yêu thú hoạt động thành đàn, nếu chẳng may cậu bị bao vây."
Linh Ngọc đáp lại.
"Linh Ngọc cô nương cứ yên tâm đã sẽ biết cách tự lo và thoát thân cho mình."
Lâm Viên tự tin nói.
"Tính cách của ngươi là kiêu ngạo hay tự tin vậy."
Linh Ngọc hỏi
"Ta kiêu ngạo do có thực lực,ta tự tin cũng do có thực lực."
Lâm Viên cười đáp.
"Vậy đi nhanh có gì trước khi đi cầm lấy lệnh bài này gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát nó ta sẽ biết ngươi ở đâu."
Nói rồi Linh Ngọc đưa cho Lâm Viên một miếng lệnh bài và tiếp tục trở về trạng thái ngồi thiền.
"Đúng là nữ nhân băng giá."
Lâm Viên cười khổ rồi rời đi.
Nguyên nhân Lâm Viên rời và tách khỏi Linh Ngọc chủ yếu là vì khí tức của Linh Ngọc toả ra, một trúc cơ sơ kì toả ra khí nồng đậm như vậy thá có yêu thú nào dám lại gần, Linh Ngọc cũng biết điều đó lên cũng không tiếp tục đi theo mà chỉ đưa lệnh bài phòng hộ cho Lâm Viên.
Đi được một lúc Lâm Viên cảm nhận được năm cỗ khí tức đang bám theo mình, không còn nghi ngờ gì nữa đây đích thị là bầy thú hầu đang bám theo mình.
Lâm Viên lúc này liền suy nghĩ lên cứng đối cứng hay là mai phục, bọn thú hầu này vốn không hề mạnh ưu điểm của chúng chỉ có độ nhanh nhạy do đi chuyển trong rừng, nếu tìm được một nơi trống trải thì việc giải quyết bọn chúng không hề khó.
Chạy được một đoạn Lúc này Lâm Viên rút thanh kiếm mới mua hồi chiều quay lại hướng về phía bọn hạch hầu, do mải mê theo đuổi hắn, năm con thú hầu không hề hay biết y đang tính kế bọn chúng chỉ khi thấy Lâm Viên dừng lại thì cả năm con đều tỏ ra khát máu mà càng lao nhanh hơn về y.
Lúc bọn thú hầu nhảy lên chuẩn bị vồ lấy Lâm Viên hoảng hốt khi thấy Lâm Viên đưa thanh kiếm ra hướng về bọn chúng, do ở trên cao, nên không cách nào mà bọn chúng né được một trong năm con thú hầu do lực quán tính bị đâm ngay ngực mà lìa đời.
sau đó Lâm Viên lại tiếp tục quay đầu bỏ trốn do mới luyện thể tầng một trong cơ thể chưa xuất hiện đan điền, khiến cho Lâm viên càng chạy càng hao sức.
Chạy thêm một đoạn Lâm Viên lại quay đầu nhưng lần này bọn thú hầu có vẻ đã cảnh giác hơn mà chạy chậm lại, lần này hai con nhảy sang hai bên còn hai con thì đánh trực diện khiến Lâm Viên rơi vào thế tiến thoái lưỡng lang.
"Chết tiệt nếu không phải do các ngươi lợi thế về mặt địa hình thì ta đã giải quyết các ngươi từ lâu rồi."
Lý do Lâm Viên không sài bí kĩ không phải vì hắn không có, mà là có rất nhiều nhưng do phẩm chất quá cao có lẽ chưa bị thú hầu giết thì đã tự bạo do cơ thể không chịu được.
Bỗng chốc trong đầu hắn lúc này hiện một quyển công pháp mà cảnh giới nào cũng có thể học được, cuồng hoá quyết đây là một quyển công pháp của ma tộc, lấy máu để ra tăng thực lực máu càng chảy nhiều thì càng hung hãn mà tấn công đối phương.
Không do dự Lâm Viên liền lấy kiếm chém một con thú hầu bên tay phải nhưng để lộ lưng và bị con bên trái cào một đường, nhưng Lâm Viên mặc kệ vẫn nén đau mà chiến càng chiến càng hăng Lâm Viên bây giờ hai mắt đỏ ngầu các cơ mạch máu càng ngày lộ rõ ra.
Chẳng mấy chốc thú hầu thứ hai thứ ba thứ bốn đều lần lượt ngã xuống, nhưng còn một con thì Lâm Viên đã kiệt sức không thể nào tiếp tục di chuyển, Lâm Viên liền khụy xuống cảm thấy đối phương mất khả năng phản kháng thú hầu liền lao tới.
Bằng chút sức lực cuối cùng Lâm Viên bóp nát lệnh bài thì một tàn hồn xuất hiện tới đánh nát con thú hầu rồi biến mất, Lâm Viên ngã nằm xuống đất cơ thể mạch máu ngày càng trở lên đau dữ dội như muốn nổ tung phải chăng đây chính là tác dụng phụ của cuồng hoá quyết, Vì cơn đau quá khủng khiếp Lâm Viên chỉ biết gào trong đau đớn rồi ngất đi lúc nào không hay biết.