Tù Ma - A Phù Tửu

Chương 4

09.

Tầm chạng vạng tối, thân hình Tạ Cảnh An lấm lem, mồ hôi đẫm áo, mới lê bước về tới khách điếm. Phía sau cậu, còn hai kẻ truy đuổi, tựa như bóng theo hình, đuổi mãi chẳng buông.

Tạ Cảnh An vội vã trèo cửa sổ vào phòng, nơi Phó Hồng Y đang ở. Vừa thấy người, trên gương mặt cậu tức thì hiện vẻ sững sờ.

Khi ấy, Phó Hồng Y mới tắm gội xong, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng đỏ viền chỉ vàng. Gương mặt y trắng như ngọc, tay mảnh như liễu, đang nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen còn ướt. Từ ống tay áo trễ nải, thấp thoáng cánh tay trắng muốt như tuyết.

“Mẹ ơi ——”

Tạ Cảnh An vừa trông thấy, đôi mắt sáng lên như thấy cứu tinh, cất tiếng run rẩy.

Phó Hồng Y nghe tiếng, khẽ nhướng mi, ánh nhìn vẫn lạnh như sương sớm.

“Mẹ ơi —— cứu con với ——”

Cậu nhào đến bên Phó Hồng Y, sốt ruột quá độ nên quên cả rằng người này xưa nay vốn ghét bị ai tiếp cận. Cậu ôm chầm lấy thắt lưng y, mặt tựa vào lồng ngực.

Thân thể Phó Hồng Y hơi khựng lại. Cúi đầu nhìn con trai nhỏ đang run rẩy trong lòng mình, bóng hàng mi dài đổ xuống mắt một tầng mờ tối.

“……”

Cánh cửa sổ vốn đã gãy nát, lần nữa bị phá tung. Hai bóng đen áo choàng vút vào như làn khói. Hai kẻ ấy mặt giấu sau mặt nạ trắng bệch, tay cầm trường kiếm, người toát vẻ lạnh lẽo như đêm đông. Âm khí cùng mùi máu hòa lẫn khiến cả căn phòng như bị ngàn cân đè nặng.

Một tên trong số đó chỉ mũi kiếm về phía hai người, trầm giọng: “Vương gia có lệnh, bắt nó hồi phủ.”

Chữ “nó” kia, rõ ràng chỉ chính là Tạ Cảnh An đang rúc vào lòng Phó Hồng Y.

Tạ Cảnh An áo xống tả tơi, tóc rối tơi bời, cánh tay loang lổ máu, cả người như trải qua một cuộc ác chiến thất bại. Cậu run rẩy rút vào lòng Phó Hồng Y, hai tay nắm chặt tay áo y, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cậu biết rõ mình không phải đối thủ của hai kẻ kia, dù có ba phần công phu, cũng khó thoát tay họ. Còn “mẹ” cậu, tuy từng là cao thủ lẫy lừng một thời, nhưng nay võ công đã phế, chỉ còn như người bình thường – làm sao chống nổi đôi ác nhân này?

Tạ Cảnh An cắn môi, trong lòng bối rối cực độ.

Cậu không nên quay về… liên lụy đến “mẹ”…

Nỗi ân hận ngập tràn như sóng dâng trào trong lòng. Mặt mày cậu trắng bệch, môi cũng bị cắn đến rớm máu. Nhưng nỗi sợ chưa bằng nỗi lo: lỡ đâu họ làm hại “mẹ” thì sao?

Vì thế, cậu siết tay, bước lên chắn trước Phó Hồng Y.

“Các ngươi muốn bắt thì cứ bắt ta, đừng động đến “mẹ” ta ——”

Gã áo đen sấn tới định bắt người.

Phó Hồng Y vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, lên tiếng: “Con đã làm gì hai tên này?”

Y hỏi Tạ Cảnh An.

Cậu quay đầu, mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Mẹ ơi… Sau khi bị cha đuổi khỏi xe, con bị bọn họ đuổi giết…”

“Con thật không biết mình đã đắc tội gì với họ —— võ công họ cao lắm, con đánh không lại ——”

Phó Hồng Y lạnh lùng đáp: “Chúng là tử sĩ trong cung. Với chút bản lãnh mèo quào của con, đương nhiên đánh không lại.”

Gã áo đen tiến thêm một bước. Tạ Cảnh An bất giác lùi lại, khổ sở ngước nhìn “mẹ” mình: “Vậy… mẹ ơi, con thật phải theo họ đi sao? Con không muốn đâu ——”

Tuy rằng hai tên kia tới bắt người, nhưng rõ ràng chưa có sát ý. Bằng không, với thân thủ của chúng, Tạ Cảnh An khó lòng chạy thoát.

Phó Hồng Y mím môi, lạnh lùng nói: “Chuyện do con gây, tự nghĩ cách giải quyết.”

Lời lẽ thờ ơ, chẳng chút lo lắng.

Tạ Cảnh An đau lòng bật thốt: “Mẹ ơi, nếu con bị họ đánh chết thì sao!”

Phó Hồng Y vẫn không đổi sắc mặt, giọng lạnh như băng: “Chết, thì do con tới số.”

Từ đầu đến cuối, trong mắt y, hai đứa con mang họ Tạ vốn không nên hiện hữu. Mỗi khi trông thấy họ, y lại nhớ tới những ngày bị Tạ Lẫm Chi giam cầm, nhục mạ. Hai đứa trẻ không có sự đồng ý của y mà chào đời – là nỗi ô nhục y chẳng bao giờ muốn chạm tới.

Tạ Cảnh An thấy Phó Hồng Y thật không lo cho mình, mũi cay xè, òa lên khóc.

Hai tử sĩ kia cũng chẳng nhẫn nại. Đúng lúc muốn ra tay, bên ngoài một thanh kiếm sắc lẻn vào, xuyên thấu ngực một kẻ.

Thi thể đổ xuống, máu nhuộm đất.

Tạ Cảnh An sững sờ. Cậu nhìn thanh kiếm – rõ ràng là bội kiếm của cha.

Tạ Lẫm Chi bước vào, y phục trắng như sương, ánh mắt lạnh lùng, cả người mang khí thế khiến người run sợ.

“Con nhỏ vô lễ, phiền các hạ về bẩm lại chủ tử, hôm khác bản tọa tự mình tới xin lỗi.”

Tên còn lại đành vác xác đồng bọn rút lui.

Trong phòng đã bừa đến nỗi không thể ở. Tạ Lẫm Chi bèn gọi tiểu nhị đổi gian khác.

Hắn đưa hộp bánh đậu xanh cho Phó Hồng Y.

Phó Hồng Y liếc một cái, rồi quay đi, chẳng hề động tay.

Tạ Cảnh An rũ đầu đi sau, lặng lẽ không nói.

Tưởng sẽ bị cha trách phạt, không ngờ lại nghe tiếng cha trầm trầm: “Cảnh nhi, về phòng, tự xử lý vết thương.”

Tạ Cảnh An ngẩn ra, môi mấp máy, rồi nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“…… Dạ.”

.

10.

“Phu nhân,” Tạ Lẫm Chi dịu giọng hỏi, “nên dùng chút điểm tâm chăng?”

Phó Hồng Y trầm mặc giây lát, ánh mắt như giếng sâu nhìn hắn, mấp máy môi: “Đột nhiên không muốn ăn nữa.”

Tạ Lẫm Chi khẽ cười. Hắn quá hiểu tính tình phu nhân – đổi thay như gió sớm, chốc nồng nhiệt, chốc lạnh lùng. Khi thì hứng thú tràn trề, khi lại dửng dưng như chưa từng để tâm.

Hắn đã quen rồi. Dẫu y có đổi sắc mặt, nét cười ôn hòa nơi khóe môi hắn cũng chẳng hề vơi bớt.

Đêm đen buông xuống, ngoài cửa sổ, ánh đèn nhân gian lấp lánh như sao trời. Trong phòng, ánh nến le lói soi lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của mỹ nhân, khiến lòng người lạc lối.

Tạ Lẫm Chi bỗng tiến lại gần, tay khẽ vén màn trướng, giọng khẽ: “Phu nhân, đang giận sao?”

Phó Hồng Y cười nhạt, môi đỏ như son: “Anh tức giận thì có.”

Tạ Lẫm Chi cười mà ánh mắt dần trầm xuống, như đêm sâu giấu một mãnh thú âm thầm chờ thời.

Giọng trầm đục: “Nếu ta về chậm một bước, Cảnh nhi ắt đã rơi vào tay chúng.”

Phó Hồng Y nhếch môi: “Anh muốn trách ta sao?”

Giọng cười nhạt, chẳng rõ chế nhạo hay chua xót: “Ta vốn thân tàn, tự lo thân còn khó, làm sao ngăn nổi cao thủ?”

Trong lòng Phó Hồng Y đã oán sâu hận nặng. Năm xưa y từng là giáo chủ danh chấn giang hồ, lại bị Tạ Lẫm Chi dùng kế bức hạ, đoạn gân phế võ, lại vì dục niệm mà giam y trong địa lao, hành hạ ngày đêm, ép y sinh con, làm nhục đến tận xương tủy.

Nỗi khuất nhục đó, sống không bằng chết.

Tạ Lẫm Chi đỡ y ngồi bên giường, nhẹ đặt nụ hôn lên má. Gương mặt hắn dịu dàng, như nước xuân tan băng:

“Phu nhân nói phải, thân thể em yếu nhược. Cảnh tượng vừa rồi, quả thật không nên khiến em sợ.”

Phó Hồng Y im lặng.

“…… Phu nhân.”

Tạ Lẫm Chi vươn tay, khẽ chạm lên gương mặt y.

Ánh nến chập chờn, nửa khuôn mặt Tạ Lẫm Chi ẩn trong bóng tối, khiến không khí dường như cũng dần ngột ngạt.

Phó Hồng Y cụp mi, thấp giọng: “Ta thân thể yếu, không thể…”

Tạ Lẫm Chi mỉm cười, luồn tay vào mái tóc đen: “Vi phu sẽ nhẹ nhàng.”

Tiếng áo lụa khẽ trượt, phơi bày bờ vai trắng muốt, nơi đầu vai còn lưu dấu vết ái tình lờ mờ.

Nụ hôn rơi lên cổ, hắn ghé sát, giọng khàn khàn: “Không vào bên trong.”

Tuy miệng hứa, nhưng tay đã bắt đầu thăm dò, hôn sâu như lửa cháy rừng khô.

Phó Hồng Y muốn tránh, nhưng đã chẳng còn sức. Mắt nhắm nghiền, chỉ khẽ thì thầm một câu yếu ớt không thành lời.

Ánh nến phập phồng, màn trướng nhẹ lay.

Tiếng thở gấp, lời rên khẽ, xuân sắc tràn phòng.

Bình Luận (0)
Comment