Tù Ma - A Phù Tửu

Chương 5

11.

Tạ Lẫm Chi đè nặng Phó Hồng Y đòi hỏi điên cuồng, vốn ban đầu họ đang điên loan đảo phượng ở trên giường đúng quy củ. Song qua hiệp hai, Tạ Lẫm Chi bế thân thể nhũn ra của Phó Hồng Y lên, đè y lên cửa sổ, không màng y phản đối mà mượn ánh trăng đổ xuống từ trời cao siết chặt vòng eo quá mức mảnh khảnh của người trong lòng, ưỡn hông thật mạnh.

Nửa thân người Phó Hồng Y bị đối phương húc đến nhoài khỏi cửa sổ —— tóc đen tuôn dài tựa thác nước, da trắng môi đỏ, khóe mắt ửng hồng, như yêu tinh đoạt hồn lấy phách vào ban đêm.

Nam nhân thoạt nhìn trong sáng như ngọc, dịu dàng như lan, không màng sắc dục ấy một khi khai trai ăn được món ngon, tính dục trong người không thể thu hồi mà phun trào.

Tạ Lẫm Chi có ham muốn cao, nhiều năm tập võ khiến máu nóng trong người sôi trào, lúc bắt được con mồi âm thầm mơ ước đã lâu bèn nhốt y lại. Thậm chí, hắn không kìm nổi thú tính nén chặt sau bao năm tháng, ép Phó Hồng Y nằm dưới thân mình mà hầu hạ.

Sau khi hai người thành hôn, võ lâm minh chủ được giang hồ tín nhiệm khóa y trên giường, buộc y thực hành chuyện phòng the bất kể ngày đêm, tóc mai quyện nhau không rời. Chuyện tuyên dâm giữa ban ngày thế này đối với họ vốn thường xuyên.

Lúc đó, Tạ Lẫm Chi chẳng khác nào thú vật, nghiện thân thể của Phó Hồng Y, bèn lấy cớ đóng cửa tu luyện, sau tìm được vài món đồ chơi độc đáo không rõ mò từ đâu, si mê nghiên cứu thực hành với y.

Phó Hồng Y bị hắn làm nhục, ban đầu còn hận thù chửi rủa, sau châm chọc nhạo báng, cuối cùng đành tuyệt vọng xin tha. Suốt một năm, võ lâm minh chủ chính trực hành giáo chủ Ma giáo kiêu ngạo khinh ngừng đến bật khóc, không thể không ôm hận mà thần phục với hắn.

Tạ Lẫm Chi liên tục dạy dỗ thân thể của thê tử, đến khi phát hiện Phó Hồng Y mang thai như phụ nữ, mới tha cho y.

Đấy cũng chỉ là tạm tha, sau lại như cũ không ngừng.

Bị gã đàn ông này nhốt nhiều năm, Phó hồng Y vốn tưởng rằng Tạ Lẫm Chi sớm muộn sẽ chán ngấy cơ thể mình, nào ngờ dục vọng của hắn với y không giảm còn tăng, Mười năm như một ngày, cho dù là khi y đang mang thai hay sau khi đã hạ sinh cặp song sinh, đêm nào hắn cũng ép y cùng điên loan đảo phượng, thẹn với lòng mà lên đỉnh Vu Sơn.

Chỉ khi nào hắn không ở sơn trang, Phó Hồng Y mới được tạm nghỉ vài ngày, nhưng đợi lúc hắn trở về, Tạ Lẫm Chi sẽ bắt y đền cho đủ mấy ngày hắn phải nín nhịn.

Cứ thế, Phó Hồng Y ở bên hắn mười năm, tháng ngày thấm thoát thoi đưa.

Hết một canh giờ, Phó Hồng Y mệt rã rời, hích cơ thể thấm mồ hôi đang chống đẩy liên hồi trên người y ra, giọng nói khàn khàn nhuốm vẻ thỏa mãn lẫn buồn ngủ: “Đủ rồi.”

Tạ Lẫm Chi cắn nhẹ cổ y, dịu dàng hôn môi y: “Chưa đủ.”

Hung khí ở thân dưới hẵng đang xâm phạm y, coi chừng không thể kết thúc nhanh như vậy.

Phó Hồng Y nhíu mày: “Ta mệt mỏi.”

Tạ Lẫm Chi nói: “Phu nhân ngủ trước.”

Đôi con ngươi Phó Hồng Y ướt đẫm hơi nước, nhìn thẳng vào cặp mắt ánh đỏ dục vọng của hắn. Môi đỏ y mấp máy, vẻ mặt trào phúng: “Cầm thú.”

Tạ Lẫm Chi bật cười, tâm trạng rất vui vẻ: “Phu nhân cũng thoải mái mà?”

Nói xong, như muốn trừng phạt, hắn bất ngờ đẩy mạnh hông, khiến Phó Hồng Y bật thốt tiếng than nhẹ lẫn thở hắt.

Tạ Lẫm Chi cúi đầu nhìn y chăm chú, thấy dáng vẻ đằm chìm trong nhục dục của vợ mình khiến ánh mắt hắn thêm tối tăm, hơi thở dồn dập. Hắn dứt khoát ngậm môi y, nuốt vội câu mắng chửi của người ấy, tiếp tục mây mưa.

.

12.

Canh ba hôm ấy, trăng lặn sao tàn, gió đêm thổi hiu hắt qua song cửa. Tạ Lẫm Chi sau nhiều canh giờ cuồng nhiệt bên Phó Hồng Y, khiến thân thể phu nhân kiệt lực mệt nhoài, ngất lịm trong lòng, hắn mới sực nhớ đến chuyện của tiểu nhi tử.

Tạ Cảnh An khi ấy đang ngủ trong phòng, nhưng khi Tạ Lẫm Chi bước vào, thấy cậu nằm bất tỉnh, hơi thở nặng nề, hai gò má đỏ ửng như phủ sương chiều, toàn thân nóng bừng.

Trên cánh tay Tạ Cảnh An, vết thương do kiếm để lại đã ngấm độc. Tạ Lẫm Chi lập tức thi triển nội lực, đẩy luồng chân khí thâm hậu vào thân thể con, ép ra phần độc dư còn lại. Tạ Cảnh An hộc ngụm máu tanh, song vẫn chưa hồi tỉnh, mày nhíu chặt, thần sắc nhợt nhạt.

Thấy thế, Tạ Lẫm Chi lặng người một lúc, rồi không chần chừ, bế con lên, phi thân theo ánh trăng ra khỏi khách điếm, đi tìm người cứu chữa.

Chẳng rõ trải qua bao lâu, Tạ Cảnh An từ trong cơn mê mệt dần tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thân thể đau nhức chẳng khác nào mới bị tra tấn. Trong mông lung, cậu chợt thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trên đầu, hàng mi dài rủ, môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Tạ Cảnh An ngơ ngác chớp mắt mấy lần, chưa kịp hỏi han đã ngồi bật dậy. Động tác quá mạnh khiến vết thương trên cánh tay rách ra, đau đến mức cậu nghiến răng nhíu mày bật ra tiếng “hự” khó nhọc.

Người bên giường thấy vậy, chỉ nhướng mày, không tỏ vẻ kinh ngạc.

Tạ Cảnh An đưa mắt đánh giá đối phương. Dung nhan người nọ tuấn mỹ, tóc vấn cao gọn gàng, thân khoác trường y trắng bạc, dáng ngồi thư thái trên chiếc xe lăn gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo. Tuy thần sắc nhợt nhạt, song khí độ lại bất phàm.

Tạ Cảnh An cảnh giác hỏi: “Ngài là ai?”

Ánh mắt đảo quanh, cậu nhận ra mình đang ở trong một gian phòng lạ lẫm, bài trí hoa lệ nhưng không hề quen thuộc.

Người kia khẽ mỉm cười: “Đây là Hiền Vương phủ.”

Nghe thế, Tạ Cảnh An kinh hãi thất thanh: “Hiền Vương!? Là ngài sai người đuổi giết ta đêm qua!?”

Hiền Vương khẽ lắc đầu: “Bổn vương chưa từng ban hạ thánh lệnh ấy.”

Tạ Cảnh An cười lạnh, đầy ngờ vực: “Vậy cớ sao ta lại ở trong phủ ngài? Cha mẹ ta đâu rồi?”

Hiền Vương điềm đạm nói: “Tạ minh chủ đêm qua đưa cậu đến đây. Sáng nay sớm đã rời đi.”

Tạ Cảnh An trừng lớn mắt: “Cái gì!? Cha ném ta ở đây rồi bỏ đi không lời nhắn sao!?

Nói đoạn, cậu vùng dậy định rời khỏi giường: “Ta không muốn ở đây, ta phải về!”

Hiền Vương vẫn điềm tĩnh như nước hồ thu: “Trên người công tử độc chưa tan hết, e rằng đi sớm chỉ hại thân. Ở lại vài ngày, đợi người của ta chữa khỏi rồi hẵng rời đi cũng chưa muộn.”

Tạ Cảnh An đỏ bừng mặt, nắm chặt tay giận dữ: “Ngài muốn gì ở ta? Ta đã làm gì đắc tội với ngài mà phải chịu cảnh này?”

Hiền Vương không đáp, ánh mắt lộ vẻ thích thú, môi khẽ cong lên: “Quả nho tối qua, mùi vị thế nào?”

Tạ Cảnh An sững sờ, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Sáng ấy, trong phòng ăn tại khách điếm, Phó Hồng Y thong thả dùng điểm tâm, mắt đảo quanh mà chẳng thấy bóng dáng con trai nhỏ đâu. Y nhìn sang Tạ Lẫm Chi, thấy hắn vẫn bình thản như thường, mới không hỏi gì thêm.

Vắng thằng nhóc ồn ào, căn phòng dường như an tĩnh hơn bội phần.

Phó Hồng Y lên tiếng: “Đã mấy ngày rồi, có tin tức chưa?”

Tạ Lẫm Chi cụp mắt gật đầu: “Có người thấy đồ đệ của thần y xuất hiện trong hoàng cung.”

Phó Hồng Y chau mày: “Anh chắc tin ấy không sai?”

“Tối nay đích thân ta vào cung dò la, thật giả sẽ rõ.”

Phó Hồng Y rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt.

Tạ Lẫm Chi chợt nhìn y, trầm giọng: “Nếu người kia quả thực đang ở trong cung, ý phu nhân định sao?”

Phó Hồng Y ngẩng đầu, môi cong thành nụ cười lạnh: “Tạ Lẫm Chi, anh đừng quên lời hứa năm xưa với ta.”

Trong đáy mắt hắn hiện lên tia sát ý lạnh băng: “Dù anh từng ký kết gì với triều đình, nếu người ấy quả ở trong cung, anh nhất định phải giao gã cho ta.”

Tạ Lẫm Chi lặng lẽ nhìn y, không nói một lời.

Phó Hồng Y bật cười lạnh lẽo: “Nếu anh dám nuốt lời… ta sẽ đích thân tiễn anh xuống suối vàng.”

.

13.

Tạ Cảnh An từ lúc bị lưu lại trong phủ Hiền Vương, tuy không bị giam giữ nghiêm ngặt, song cũng chẳng khác gì tù nhân khoác áo quý khách. Trong phủ cho cậu tự do đi lại, bọn hạ nhân cung kính lễ độ, đãi ngộ như thượng khách, nhưng dù thế nào, lòng cậu vẫn không yên.

Độc trong người chưa lui, khinh công chẳng thể thi triển. Cậu từng trộm trở lại khách điếm tìm cha mẹ, nhưng tới nơi mới hay người đã rời đi từ lâu, chẳng để lại lời nhắn. Hai vị trưởng bối kia, đúng chẳng có chút trách nhiệm nào. Cậu nghĩ thế, môi bĩu ra, lòng mang phẫn uất mà đành lủi thủi quay về vương phủ.

Tạ Cảnh An ở trong phủ đã ba ngày. Một chiều, rảnh rỗi buồn tay buồn chân, cậu dạo đến đình hóng gió, nơi gió lùa bốn bề. Chợt thấy nơi ấy có người mặc áo trắng, lưng tựa xe lăn, đang ung dung thả mồi cho cá giữa hồ sen.

Chính là Hiền Vương.

Lòng cậu còn vướng giận. Hôm trước Hiền Vương bảo sẽ cho người giải độc, vậy mà đã ba ngày trôi qua, đến bóng dáng đại phu cũng chẳng thấy. Đúng là lừa phỉnh!

Tạ Cảnh An cúi nhặt một viên đá nhỏ, thẳng tay ném xuống hồ. Nước bắn tung tóe, đàn cá vừa nãy còn tranh mồi vui vẻ, phút chốc tán loạn, ẩn mình dưới nước.

Hiền Vương nghe động, quay lại, thấy cậu thì chắp tay mỉm cười: “Tạ tiểu công tử.”

Giọng nói như gió nhẹ đầu thu, không chút tức giận, sắc mặt vẫn hòa nhã như thường.

Tạ Cảnh An hậm hực bước đến, hỏi thẳng: “Ta trúng độc chưa giải, đến bao giờ mới được chữa khỏi?”

Hiền Vương đáp: “Tiên sinh ngày mai sẽ trở về phủ. Khi ấy, người sẽ xem mạch và giải độc cho công tử.”

Tạ Cảnh An nghe thế, ánh mắt sáng lên: “Tiên sinh? Có phải là vị đại phu đang trị chân cho ngài?”

Hiền Vương mỉm cười, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

Tạ Cảnh An lanh lợi, mấy hôm nay đã thân quen với hạ nhân trong phủ. Gặp người là một tiếng anh ơi, chị ơi, khiến ai nấy đều yêu quý. Qua lời họ, cậu cũng biết đôi chút về thân thế Hiền Vương.

Hiền Vương là thân đệ của đương kim Hoàng thượng, mẹ là Thái hậu. Năm xưa bị kẻ hại ngầm, suýt mất mạng. May có thần y cứu giúp, nhưng từ ấy mắc tật nơi chân, cả đời không rời xe lăn. Hoàng thượng thương em trai, hạ lệnh khắp thiên hạ tìm danh y chữa bệnh.

Gió ngoài đình lành lạnh, sắc mặt Hiền Vương cũng dần tái nhợt. Ngài che miệng khẽ ho hai tiếng, thân thể trông mong manh như có thể bị gió thổi ngã.

Tạ Cảnh An thoáng áy náy, buột miệng hỏi: “Ngài không sao chứ? Có cần ta gọi người đẩy ngài vào trong?”

Hiền Vương xua tay: “Không sao.”

Tạ Cảnh An ngập ngừng giây lát, rồi nói: “Ngày ấy ta có lấy chùm nho ngài treo, nhưng vì thấy chẳng ai trông coi. Ta cũng để lại hai thỏi bạc, tính ra chẳng phải ăn trộm!”

Hiền Vương cười nhạt: “Không hỏi mà tự lấy, đó là trộm. Huống chi, hai thỏi bạc ấy chẳng đủ mua chùm nho ấy.”

Tạ Cảnh An biết mình lý hèn, song vẫn ngẩng đầu nói: “Vậy ngài cứ nói giá, ta bù thêm cho ngươi là được!”

Hiền Vương ung dung đáp: “Bổn vương chẳng thiếu mấy đồng bạc ấy.”

Tạ Cảnh An chau mày: “Không thiếu bạc, vậy ngài bắt ta về làm gì?”

Hiền Vương ánh mắt nhẹ buông, lông mi dài khẽ run như tuyết sớm phủ mái hiên. Ngài nói: “Bổn vương chỉ thấy cô quạnh, muốn có người trò chuyện mà thôi.”

Tạ Cảnh An nghe vậy, ngẩn ra: “Vương phủ người đông như kiến, chẳng lẽ tìm một người hầu cũng không được?”

Hiền Vương cười khẽ, đáy mắt như giấu nỗi cô đơn sâu không đáy: “Chủ tớ có khác. Bọn họ khi thấy bổn vương, chỉ có e dè cùng gò bó. Khó mà thật lòng trò chuyện.”

Tạ Cảnh An ngạc nhiên: “Vậy ngài không có bằng hữu?”

Hiền Vương ngẩng nhìn cậu, trong mắt phản chiếu thân ảnh non trẻ mơn mởn của thiếu niên. Cậu như vầng dương buổi sớm, chiếu sáng những dây leo u ám trong lòng ngài.

Ngài không đáp, chỉ hỏi lại: “Tiểu công tử có nhiều bằng hữu chăng?”

Tạ Cảnh An hất cằm, cười kiêu: “Đó là điều đương nhiên! Cha ta là Võ lâm minh chủ, các thiếu niên danh môn đều quen biết ta từ nhỏ, kết giao rất thân!”

Hiền Vương nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, ý cười thoáng qua, song chẳng nói thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment