14.
Đêm ấy, trăng sáng sao thưa, vầng nguyệt chiếu sáng như nước giếng trong, gió lùa khe khẽ. Giữa canh khuya tĩnh lặng, Tạ Cảnh An ngủ miên man, bỗng thấy khó thở, ngực như bị vật gì chẹn lại.
Tỉnh giấc, đôi mắt cậu còn đẫm hơi sương, thần trí mông lung chưa rõ mộng hay thực, chợt phát hiện có bàn tay nghịch ngợm đang bóp lấy sống mũi mình, cố tình quấy nhiễu giấc nồng.
Trong phòng, ánh nến đã tàn, chỉ còn bóng tối phủ đầy. Tuy vậy, Cảnh An vốn là người luyện võ, dù trong đêm cũng có thể thấy rõ vật xung quanh. Cậu mở mắt nhìn kỹ, liền nhận ra người đang ngồi chồm hỗm bên mép giường mình.
“Đại ca!?”
Người nọ nhếch môi cười, đuôi mắt cong cong, rút tay lại mà trêu ghẹo: “Em ngủ ngon thật đấy, như heo con không hay biết gì.”
Hai huynh đệ tuy là song sinh cùng bào thai, nhưng tướng mạo và tính tình lại khác biệt một trời một vực. Tạ Thầm dung mạo gần như bản sao của Phó Hồng Y, đôi mắt dài hẹp, sâu đen như đáy giếng, đuôi mắt cong lên ẩn nét lạnh lẽo. Dáng dấp diễm lệ, khí chất lại sắc sảo tà mị.
Ngược lại, Tạ Cảnh An mặt mũi thanh tú, mang vẻ ngây ngô hoạt bát, môi đỏ mắt to, dáng vẻ đáng yêu, da trắng nõn như ngọc non. Tuy không giống mẫu thân về hình dung, nhưng thân thể lại mềm yếu mẫn cảm, thường khi luyện võ, đại ca ra tay mạnh tý thôi đã bầm tím khắp mình.
Tạ Cảnh An dụi mắt, hỏi: “Đại ca, sao huynh biết ta ở đây?”
Tạ Thầm liếc cậu, thản nhiên đáp: “Ta không biết.”
“Hả?” Cảnh An sững người.
Tạ Thầm nhàn nhạt nói tiếp: “Ta không đến để tìm em. Gặp được ở đây chỉ là trùng hợp.”
“Vậy huynh lẻn vào vương phủ làm gì?” Cảnh An chép miệng hỏi nhỏ.
Tạ Thầm cười nửa miệng, sắc như dao: “Giết người.”
…
Lúc ấy ngoài thành, giữa rừng khuya gió hú, tiếng nước sông róc rách trôi như khúc ca đưa tiễn. Dưới ánh trăng bàng bạc, mọi vật đều nhuốm màu bàng bạc tựa mộng ảo.
Tạ Thầm khoác theo bao vải dính máu, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như mèo rừng, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng cây, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên cạnh Tạ Lẫm Chi, người đang khoanh tay đứng bên bờ sông.
“Hì.”
Gã thiếu niên vung tay, ném cái bao lăn lóc dưới chân cha mình. Bao rơi phịch xuống đất, xoay vài vòng rồi ngừng lại trước mũi giày của Tạ Lẫm Chi.
Tạ Lẫm Chi dửng dưng, chẳng buồn cúi đầu nhìn. Dáng đứng như cây tùng thẳng tắp giữa đêm sương, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng, tựa hồ sớm quen thuộc với máu tanh mùi tử khí.
“Sao rồi?”
Tạ Thầm bước xuống bờ sông, rửa sạch tay dính máu trong dòng nước lạnh ngắt, giọng đều đều như kể một việc cỏn con: “Đã chết.”
Khóe môi Tạ Lẫm Chi khẽ nhếch, gương mặt thờ ơ hiện lên chút thoả ý: “Tốt lắm.”
Tạ Thầm lau tay, quay về cạnh cha. Thấy người kia vẫn dáng vẻ quân tử đạo mạo, áo quần sạch sẽ, thần sắc ung dung, lại nghĩ đến thân mình bê bết máu, gã thiếu niên không khỏi cảm thấy ấm ức, giọng bực bội nói: “Lần sau việc này tự cha làm đi, suốt ngày sai con chạy mệt rã người.”
Tạ Lẫm Chi nghiêng mắt liếc gã, giọng thản nhiên như gió qua núi: “Con là người kế nghiệp, sẽ là chủ nhân tương lai của sơn trang, những việc ấy chẳng phải rèn luyện trước hay sao?”
Tạ Thầm hừ một tiếng: “Chỉ giết mỗi tên thư sinh tay trói gà không chặt, có gì mà luyện.”
Tạ Lẫm Chi nửa cười nửa không, nói khẽ: “Vậy mà tên không biết võ công ấy vẫn có thể khiến con trọng thương.”
Ánh mắt hắn dừng trên bả vai Tạ Thầm, nơi có vết kiếm chém sâu, máu đã cầm nhưng dấu tích còn rõ rệt.
Tạ Thầm bĩu môi, khẽ đáp: “Tên đó quả thực không biết võ, nhưng giở trò dùng độc. Con hơi sơ suất, mới bị ám vệ của hắn đả thương.”
Tạ Lẫm Chi trầm mặt: “Nhớ lấy, bất kể địch nhân là ai, vĩnh viễn không được khinh suất. Ta không muốn vì sự chủ quan của con mà rước lấy tai họa.”
Tạ Thầm lặng thinh, không cãi lại.
Tạ Lẫm Chi nhắc nhở lần nữa: “Dưỡng thương cho tốt, lát nữa đi thăm mẹ con. Nhớ, không để y nhận ra điều gì.”
“Vâng.”
.
15.
“Chát ——”
Tiếng tát vang dội như sấm sét giữa trời quang, một chưởng giáng thẳng vào mặt Tạ Lẫm Chi, không hề lưu tình.
Hắn bị đánh lệch đầu, khóe miệng rướm máu. Khi ngoảnh mặt lại, gò má vốn trắng như ngọc giờ đã in hằn năm ngón tay đỏ rực, vết tích rành rành.
Kẻ đánh vẫn chưa nguôi giận, lại vung tay lần nữa, lần này đánh vào má bên kia, còn mạnh hơn trước, mang theo sát khí rừng rực. Tay người ấy cũng vì lực đánh mà tê dại, nóng rát.
Đến chưởng thứ ba sắp hạ xuống, Tạ Lẫm Chi cuối cùng giơ tay chặn lại, bắt lấy cổ tay mảnh mai đang run lên vì phẫn nộ: “Phu nhân, nếu tức giận, đổi tay khác mà đánh.”
Hai chưởng giáng xuống, mặt hắn đã sưng đỏ như lửa, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh lạ thường, dường như đã quen chịu đau vì y.
Phó Hồng Y rút tay về, sắc mặt âm lãnh như sương trời tháng Chạp, giọng nói nghiến răng: “Tạ Lẫm Chi!”
Giọng y như gươm bén rạch ngang mặt nước lạnh, từng chữ như trộn lẫn hàn khí thấu xương. “Đây là cái mà anh từng thề hứa với ta ư?”
Y ném tới một tờ bố cáo, chữ mực chưa khô: “Tội phạm ám sát trong Hiền vương phủ vào giờ Tý đêm qua, thiên tử đại nộ, phát lệnh truy nã, ban thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai bắt được hung thủ.”
Tạ Lẫm Chi không biện giải dài dòng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta tới chậm một bước, thủ cấp của hắn đã bị kẻ khác đoạt mất.”
Phó Hồng Y bật cười lạnh, ánh mắt đầy mỉa mai, châm chọc nhìn hắn: “Tạ minh chủ quang minh lỗi lạc, dám thề rằng người đó chết, mà anh hoàn toàn không biết?”
Tạ Lẫm Chi trầm mặc nhìn y. Ánh mắt tối sâu như vực, không sóng mà lạnh. Cuối cùng, hắn chậm rãi mở miệng: “Ta thề, người kia không phải do ta ra tay sát hại.”
Hắn giơ tay khẽ vuốt lên má y, giọng khẽ như gió đêm: “Phu nhân, chẳng lẽ em nghi kỵ cả phu quân mình sao?”
Hắn tiến lên một bước, hơi thở thanh lãnh quấn quanh, hương thảo mộc trên áo hắn lặng lẽ vương lấy không khí quanh y.
Phó Hồng Y không muốn cùng hắn hoàn toàn trở mặt vào lúc này, y hừ lạnh, xoay người quay lưng, giọng lạnh tanh: “Cút ra ngoài.”
Tạ Lẫm Chi biết y đang giận dữ, đành lặng lẽ rời phòng, không lưu lại lời nào nữa.
Sau lưng hắn, Phó Hồng Y vẫn đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt tối đen tựa vực sâu, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
…
Đêm khuya tĩnh mịch, trong lòng đất âm lãnh truyền tới tiếng cơ quan chuyển động. Đá tảng nghìn cân từ từ xê dịch, lộ ra một khe hẹp chỉ đủ cho một người luồn qua.
Một bóng người mặc áo đen, thân hình cao gầy, trên tay mang theo hộp cơm, lặng lẽ tiến vào.
Cửa đá lập tức khép lại, bóng tối phủ trùm, đen đặc như mực, giơ tay chẳng thấy ngón.
Nam nhân đó không hề chùn bước, ánh mắt trầm tĩnh như nước thu, từng bước đi sâu vào mật thất.
Trong một gian phòng nhỏ hẹp, khe lõm trên vách đá đặt một viên dạ minh châu, ánh sáng nhàn nhạt xanh xao lan tỏa chiếu sáng gian thạch thất tĩnh mịch.
Trên giường đá, một nam nhân bận bạch y như tuyết ngồi quay lưng về phía cửa. Mái tóc đen dài thả tự nhiên, chỉ dùng một cây trâm gỗ mộc sơ cài. Bóng dáng chàng gầy gò nhưng tỏa khí chất siêu phàm, thoát tục.
Nam nhân áo đen đặt hộp cơm lên giường đá, giọng khàn đặc, như bị than hồng thiêu cháy cổ họng: “Ăn đi.”
Người ngồi trên giường quay mặt lại. Trong ánh dạ minh châu mờ ảo, dung mạo chàng hiện lên rõ ràng: Tuấn tú vô song, gương mặt như ngọc khắc, khoác trên người áo gấm văn trúc trắng ngà, khí chất nhu hòa như ngọn gió xuân.
Chàng nhàn nhã hỏi: “Ngươi định giam ta đến khi nào?”
Kẻ áo đen đứng thẳng trước cửa, tay nắm chặt trường kiếm, mắt nhắm hờ, chẳng hề đáp lời, như pho tượng đá không hề có sinh khí.
Người trên giường đá dường như đã quá quen với sự im lặng ấy, khẽ thở dài, mở hộp cơm ra, từ tốn ăn từng đũa, động tác thong thả, tao nhã như ở chốn thư phòng chứ chẳng phải giữa địa lao u ám.
.
16.
Gió lớn gào thét, từng trận vần vũ cuốn mây đen che phủ trăng mờ.
Đêm khuya như mực, tĩnh lặng đến nghẹt thở. Trong bóng tối, chỉ còn văng vẳng tiếng mèo hoang ai oán cất lên giữa bụi cỏ, hòa với thanh âm thê lương của quạ đen quang quác nơi rừng sâu.
Tĩnh mịch bị xé toạc — thanh kiếm bén như gió bỗng rít lên, lạnh lùng xuyên qua màn đêm.
Một tên ám vệ nấp giữa tàng cây chưa kịp trở mình, liền thấy kiếm ảnh vụt đến như điện xẹt. Thân hình gã vừa phi thân đã bị trường kiếm xuyên ngực, máu phun như suối. Mắt trợn trừng, chết chẳng hiểu ai ra tay, cũng chẳng kịp thấy rõ kiếm quang ra sao.
Một tiếng soạt, lá khô bị giẫm nát dưới gót giày nặng nề. Bước chân trầm ổn, vang lên từng tiếng như chuông đồng đánh vào hồn phách, vững vàng hữu lực, đủ biết là kẻ nội lực thâm hậu, mười năm mài gót chân không sai.
Giọt máu tươi từ mũi kiếm rơi xuống, đỏ sẫm như chu sa thấm vào đất ẩm. Lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng mờ, lấp loáng lãnh quang như nước lạnh.
Kẻ kia cao lớn, ánh mắt băng lãnh, từ trong đồng tử phản chiếu thi thể dưới đất – mắt chưa kịp nhắm, thân chưa kịp co, chết không kịp thở.
Lại một bóng đen xẹt đến, mưu tập kích từ phía sau. Nhưng chỉ thấy ánh kiếm lóe lên trong chớp mắt, không nghe người kia động đậy nửa phần.
Soẹt! Một âm thanh nhẹ hẫng như lụa bị xé – đầu người bay lên không trung, lăn tròn rồi rơi bịch xuống mặt đất. Máu nóng còn phun từng giọt trên thân cây.
Một kiếm đoạn mạng, không lưu dư lực.
Người ra tay hạ sát tuyệt tình, tốc độ như sấm, kiếm khí lạnh đến thấu xương, không để kẻ địch có cơ hội giãy giụa, thậm chí kêu lên cũng không kịp.
Huyết khí dày đặc, cuộn trào giữa rừng cây âm lãnh. Phó Hồng Y đứng phía xa, khẽ nhíu mày — nơi chóp mũi là mùi máu tanh nồng nặc, như gợn sóng đỏ u uẩn lan vào đáy tâm.
Người mà Tạ Lẫm Chi phái âm thầm giám thị y – toàn bộ đều táng mạng.
Tiếng bước chân nhẹ khựng lại sau lưng y, cách chừng mười bước.
“Giáo chủ.”
Giọng nói nghẹn lại, như lửa hun đốt cổ họng, trong tiếng gọi vẫn mang theo hàn khí lạnh lẽo, cùng sát ý chưa tan.
Dưới chân y là hai thi thể nằm song song, máu chảy thành dòng. Phó Hồng Y mắt phượng khẽ liếc, lông mi không động nửa phần. Mắt y trong veo lạnh lẽo, như hồ nước sâu phủ một tầng sương mù.
Không bi ai, không kinh sợ, không chấn động.
Chỉ còn tĩnh mịch.
Tĩnh mịch đến đáng sợ.
……
Lãnh Thanh, vốn là một trong tứ đại hộ sử của Ma giáo năm xưa, từng là tâm phúc chí cốt dưới trướng Phó Hồng Y, trung nghĩa can trường, vào sinh ra tử chẳng nề gian hiểm.
Năm xưa, Phó Hồng Y oai chấn thiên hạ, uy danh lẫy lừng một phương. Giáo chủ Ma giáo, hô phong hoán vũ, cao cao tại thượng. Nhưng thế sự xoay vần, vận số ngả nghiêng, Tạ Lẫm Chi dẫn đầu võ lâm chính đạo, vây công Ma giáo trong đại chiến mười năm về trước, một phen huyết tẩy Cửu U, khiến Ma giáo tan tác, thế lực như rắn mất đầu, dư nghiệt bị truy sát khắp thiên hạ, người người lẩn trốn, đổi tên thay họ, ngày ẩn đêm hành, sống không bằng chết.
Trận đại chiến năm đó, Lãnh Thanh thân mang trọng thương, vì hộ chủ mà liều mình nhảy xuống Thiên Vân tuyệt cốc, vực sâu trăm trượng, sương độc lượn lờ, ngàn năm không thấy mặt trời. Rơi vào đó, chẳng khác nào tử lộ vô sinh.
Người đời đều nghĩ Lãnh Thanh đã bỏ mạng, ngay cả Phó Hồng Y cũng nghĩ gã chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mệnh chưa tận, trời chẳng tuyệt đường người trung. Lãnh Thanh dùng thủ đoạn nghịch thiên nào đó, cưỡng sống giữa tử địa, mai danh ẩn tích suốt mười năm, cho đến hai năm trước, mới âm thầm liên lạc với Phó Hồng Y.
Từ đó, một ván cờ âm thầm bắt đầu xoay chuyển…
…
Nói đến treo đầu dê bán thịt chó, chẳng riêng Tạ Lẫm Chi làm được, mà đến cả Phó Hồng Y cũng không ngại.
Một người là chính đạo minh chủ, ngoài sáng bày vẻ quân tử lễ độ, trong tối lại rắp tâm tàn độc. Một người là yêu ma tà đạo, dẫu thân phế tù tội, vẫn tâm cơ khó lường, từng bước tính kế.
Tạ Lẫm Chi khi ấy bày tỏ nguyện ý cứu trị thân thể cho Phó Hồng Y, lời lẽ đường hoàng, dáng vẻ chân thành. Nhưng kỳ thực chỉ giả ngôn lừa dối.
Hắn biết rõ trên đời người duy nhất có thể giải thân thể âm hàn, loạn khí tẩu tâm của Phó Hồng Y chỉ còn sót một vị thần y, lại mặt ngoài rêu rao truy tìm, sau lưng âm thầm hạ thủ, giết người diệt khẩu, đoạn tuyệt đường sống cuối cùng của Phó Hồng Y.
Nếu không phải Lãnh Thanh bí mật báo tin thần y đã chết oan dưới tay người Tạ gia, Phó Hồng Y đến giờ còn chưa hay biết gì, vẫn tưởng mình được đối đãi bằng chân tâm thật ý.
Chó cắn người, không sủa tiếng.
Lần này, truyền nhân của thần y bất ngờ xuất hiện trên đời, khiến tất cả đại cục sớm đã an bài chợt xoay chuyển. Tạ Lẫm Chi chưa kịp bày mưu bố trận, đã vội thân chinh hạ sơn, phái người cướp người.
Phó Hồng Y cũng không ngu. Y sớm đoán được Tạ Lẫm Chi tất sẽ có hành động, bèn giăng sẵn một ván cờ ảo. Đem người thay mặt, dẫn dụ Tạ Lẫm Chi tự hiện nguyên hình, để lộ vết đuôi hồ ly.
Điều khiến Phó Hồng Y không ngờ tới – kẻ ra tay lấy đầu truyền nhân thần y… lại chính là Tạ Thầm – con trai tưởng Tạ gia, cũng là con của Tạ Lẫm Chi.
Một ván cờ kín kẽ. Một mưu kế tàn độc.
Tạ Lẫm Chi vì che giấu âm mưu, dám để chính máu mủ của mình ra tay giết người. Lấy kiếm che miệng, mượn đao giết người, đến cả cốt nhục cũng không chừa – tâm cơ này, quả thật thâm sâu vô độ, khiến người hận đến nghiến răng.
Phó Hồng Y khẽ cười lạnh, nụ cười như băng lạnh lướt qua hồng liễu. Mặt mày tuyệt mỹ, mà ánh mắt như phủ sương sắt.
Loại tiểu nhân giảo hoạt này… thật khiến người ta chỉ muốn một kiếm xuyên tâm.