Tù Ma - A Phù Tửu

Chương 7

17.

“Không thấy mẹ đâu nữa?!”

Thương tích của Tạ Thầm vốn chưa lành hẳn, mấy ngày nay vẫn gắng gượng tĩnh dưỡng. Hôm nay gã cố ý rửa mặt chải đầu, chỉnh y phục chỉnh tề, tính chuyện đến thăm Phó Hồng Y. Nào ngờ chưa kịp đi, thì bị phụ thân ném cho cái tin tựa sấm sét ngang trời.

Gã chau mày: “Bên cạnh mẹ vốn luôn có ám vệ ẩn thân, sao có thể mất dấu?”

Tạ Lẫm Chi khẽ nhắm mắt, thần sắc bình thản như thường. Gương mặt hắn trắng như ngọc, khó mà đoán được đáy lòng giờ phút này nghĩ điều chi.

“Đều đã chết.”

Tạ Thầm giật mình, giọng bất giác trầm xuống: “Sao có thể? Mẹ không có võ công, làm sao ra tay được?”

Gã nói tới đây, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh, như chợt hiểu ra điều gì: “Cha… bên cạnh mẹ, phải chăng còn có người của Ma giáo ẩn phục?”

Tạ Lẫm Chi chậm rãi mở mắt, đáy mắt thoáng hiện nét cười âm u tựa rắn độc, thoảng qua trong chớp mắt, rồi lại tan biến.

“Mẹ con muốn chơi, để mặc y ra ngoài chơi thêm mấy ngày cũng chẳng hề gì.”

Tạ Thầm trông phụ thân, thấy đôi mắt lạnh lùng u ám khôn lường kia, như thú săn đang nhìn con mồi dưới móng vuốt, bất giác lạnh sống lưng, run khẽ: “Cha… cha sớm đã biết có kẻ ngầm theo bên cạnh mẹ sao?”

Hai cha con đang đứng trong đình hóng gió, gió hồ khẽ lay, sóng biếc gợn lăn tăn. Xa xa có con cá nhô lên mặt nước phun mấy đợt bong bóng, còn chưa kịp lặn, đã bị cánh chim bổ xuống quắp đi.

Tạ Lẫm Chi dõi mắt nhìn bóng chim, khóe môi nhếch khẽ: “Vốn hoài nghi, tưởng chỉ là lũ chuột nhắt trong bóng tối to gan, dám vọng tưởng mang mẹ con rời đi. Không biết tự lượng sức mình.”

Tạ Thầm nhíu mày: “Nhưng nay mẹ đã thật sự rời đi…”

Tạ Lẫm Chi khẽ mím môi: “Không vội, đợi thêm mấy ngày, ta tự khắc sẽ đưa người về.”

Tạ Thầm “ừm,”, rồi chợt nhớ ra: “Vậy còn Cảnh An? Em ấy vẫn đang ở Hiền vương phủ…”

Tạ Lẫm Chi hơi nhướng mày, tựa như lúc này mới sực nhớ ra còn có đứa con thứ đang bị vứt ở nhà người ta.

Tạ Thầm nóng ruột: “Hay để con đi đón em ấy về?”

Tạ Lẫm Chi khoát tay, giọng lạnh nhạt: “Không cần.”

Tạ Thầm thoáng nghi hoặc.

“Con giết khách quý của Hiền vương phủ, giờ muốn đường hoàng đón em trai trở về… e khó hơn lên trời.”

Tạ Thầm khựng lại, cúi đầu, rồi nhìn phụ thân, ánh mắt khó tin: “Cha… cha thực sự… bán Cảnh An cho người ta sao?”

“Xong rồi xong rồi… nếu để Cảnh An biết, nhất định sẽ quậy cho trời long đất lở.”

Tạ Lẫm Chi cười nhạt: “Hiền vương rất ưng em trai con. Ở đó, nó sẽ không chịu uất ức.”

Đầu óc Tạ Thầm vốn thông minh, ngẫm qua liền hiểu, giọng thấp đi: “Cha, chân tật của Hiền vương… thực sự tồn tại sao?”

Tạ Lẫm Chi bình thản: “Vừa thật vừa giả.”

Tạ Thầm ngẫm nghĩ: “Từ xưa giang hồ và triều đình phân chia ranh giới rạch ròi. Nay chúng ta thực muốn tặng Hiền vương lợi thế đó?”

Tạ Lẫm Chi thoáng nhíu mày, giọng trầm lại, lạnh buốt: “Triều đình vốn bạc nghĩa, đã từng bội ước. Bàn tay bọn chúng muốn vươn quá dài… thì chặt đứt đi là xong.”

Chí hắn như sóng ngầm cuộn trào, võ lâm hiện tại trong tay hắn như quân cờ đã dàn sẵn. Mà Tạ Thầm, thiên tư hơn người, từ nhỏ được hắn đích thân dạy dỗ, không chỉ là người thừa kế của Tạ gia, mà còn là người hắn bồi dưỡng để sau này kế nhiệm minh chủ võ lâm.

Tạ Thầm nhìn phụ thân, tưởng tượng cảnh trong bóng đêm, phụ thân đang căng ra một tấm lưới lớn, mà hắn cùng Cảnh An đều chỉ là quân cờ.

Gã thấp giọng hỏi: “Cha… người đêm đó con giết, thực sự là khách quý của Hiền vương phủ?”

Tạ Lẫm Chi chỉ khẽ cười, không đáp.

Tạ Thầm cúi đầu, tựa hồ đã hiểu hết, thở dài: “Lần này xem như trắng trợn dâng em trai tới cửa… khổ cho bé Cảnh An.”

Rồi lại thoáng do dự: “Đến khi mẹ biết… mẹ nhất định sẽ nổi giận…”

Tạ Lẫm Chi liếc mắt, thanh âm lạnh băng: “Mẹ con nếu thực sự nổi giận, chỉ e con còn mừng không kịp.”

Tạ Thầm bị vạch trần tâm tư, vội cười hì hì, trên mặt lộ ra vài phần tà khí, lại mang nét cưng chiều ít ai thấy.

.

18.

Giải quyết xong kẻ vẫn âm thầm mai phục bên cạnh, Phó Hồng Y lạnh giọng hỏi, mặt như sương phủ: “Người đâu?”

Lãnh Thanh cúi đầu: “Đã nhốt lại.”

“Dẫn ta đi gặp hắn.”

Cửa đá nặng nề mở ra, tiếng cơ quan ken két vọng trong bóng tối. Lãnh Thanh dừng ngoài cửa, để một mình Phó Hồng Y cất bước tiến vào.

Y đi dọc hành lang âm u, từng ngọn đèn đá lờ mờ chiếu lên trường bào tuyết trắng, bóng dáng y dần bị hắc ám nuốt trọn.

Trong phòng tối, người đàn ông đang lim dim nửa ngủ nửa tỉnh, nghe tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, rồi thản nhiên ngồi dậy.

Chẳng mấy chốc, Phó Hồng Y hiện thân trước mặt chàng.

Diêu Thanh Phong nhìn đối phương, thần sắc bình thản, mỉm cười: “Là anh sai kẻ mặt lạnh kia bắt ta tới?”

Kẻ “mặt lạnh” trong lời hắn, tất nhiên là Lãnh Thanh.

Giọng Phó Hồng Y lãnh đạm, mắt phượng hơi cụp, toát lên tia tàn khốc: “Nếu không phải ta ra tay trước, chỉ e giờ này đầu ngươi đã lìa khỏi cổ.”

Diêu Thanh Phong cười nhạt, dáng vẻ thong dong: “Xem ra, tại hạ phải tạ ơn giáo chủ rồi.”

Trong khoảnh khắc, ánh sáng xanh nhạt của dạ minh châu rọi lên dung nhan Phó Hồng Y. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh như không có gì, nhưng đáy mắt thấp thoáng hàn khí tựa băng đao, lạnh đến ghê người.

Diêu Thanh Phong thu lại ý cười, giọng ôn hòa: “Không biết giáo chủ hao tâm tổn sức bắt ta tới, là vì chuyện gì?”

Phó Hồng Y chậm rãi nói, mỗi chữ như băng chìm trồi lên mặt nước: “Ngươi… có y thuật vô song, đúng không?”

Diêu Thanh Phong khẽ nhếch khóe môi, cười: “Chỉ là hữu danh vô thực, lời đồn thổi trong thiên hạ mà thôi.”

Phó Hồng Y cong môi, tựa như nở nụ cười, nhưng lại lạnh buốt: “Vậy ngươi tốt nhất cầu cho y thuật đó, thật sự cứu nổi thân thể ta.”

Không khí chìm vào im lặng.

Bên kia, gió đêm se lạnh, trăng lu mờ sau mây đen.

Tạ Thầm lấy trong ngực ra một túi thơm nhỏ. Trên đầu gã, một con chim màu lông xám bình thường đập cánh bay quanh, rồi đậu xuống ngửi ngửi mùi hương còn phảng phất trên túi.

Gã nhẹ vuốt đầu chim, khẽ hỏi: “Còn tìm được chỗ nào quanh đây có mùi này không?”

Con chim ngẩng đầu, kêu chít chít hai tiếng, lại vỗ cánh bay lên, lượn vòng quanh gã thêm một hồi.

Thấy thế, Tạ Thầm khẽ thở dài, thu túi thơm vào ngực: “Thôi, ta hiểu rồi.”

Chim sải cánh bay đi mất, bóng dáng khuất sau màn đêm.

Tạ Thầm đứng đó, ánh mắt tối đi, thất vọng hiện rõ trong đáy mắt. Mẹ gã quả nhiên đã phát hiện dấu vết gã lưu lại, đoạn tuyệt hết manh mối.

Ngay bên cạnh, Tạ Lẫm Chi đứng lặng, tay cầm phong thư, đọc xong liền nhíu mày.
Tạ Thầm đá mạnh một hòn đá rơi xuống nước, bọt nước văng lên, vài giọt rơi đúng lên mặt giấy.

Tạ Lẫm Chi ngước mắt, liếc nhìn con trai.

Sắc mặt Tạ Thầm nặng như chì, khẽ gằn: “Cha, con muốn… giết người.”

Tạ Lẫm Chi không nói, vò bức thư thành cục giấy, thoáng nhúc nhích ngón tay, mở ra đã biến thành bột trắng mịn, mặc gió cuốn bay tán loạn.

Ánh mắt hắn vẫn dửng dưng: “Con tưởng trò nhỏ này có thể qua mắt mẹ con sao?”

Tạ Thầm hừ, không đáp.

Tạ Lẫm Chi hơi cụp mắt, giọng lạnh nhạt: “Thầm nhi, có chuyện… cần con.”

Vẻ mặt Tạ Thầm u ám, trực tiếp cự tuyệt: “Không đi.”

Gã quay mặt, giọng mang theo vài phần ngang bướng: “Thương tích còn chưa lành, con muốn đợi mẹ về.”

Tạ Lẫm Chi không giận, mỉm cười, lời nói nhẹ mà như lưỡi dao: “Nếu con làm xong chuyện này, rất nhanh, ta sẽ đón mẹ con trở lại.”

Tạ Thầm khẽ đổi sắc mặt, chần chừ: “Vậy… còn cha?”

Tạ Lẫm Chi thu lại ý cười, nhìn về phía thành trì xa xa, đáy mắt chợt lóe ánh sắc lạnh: “Ta… muốn vào cung một chuyến.”

.

19.

Diêu Thanh Phong bị Phó Hồng Y giam tại thạch thất âm u, sau đó bị y áp giải đến một u cốc hẻo lánh.

Trong u cốc, Phó Hồng Y nói rõ mục đích: “Bổn tọa muốn ngươi chữa lành đan điền bị phế, còn phải giúp thân thể này khôi phục như cũ.”

Mười năm trước, giữa chính đạo quần hùng, Tạ Lẫm Chi một chưởng đánh nát đan điền của Phó Hồng Y trước mặt thiên hạ. Dù về sau gân mạch được nối lại, nhưng đan điền tổn hại, võ công từ đó hóa thành hư không.

Diêu Thanh Phong trầm ngâm, đoạn lắc đầu: “Dù ta có thể chữa lành đan điền, chỉ e thân thể giáo chủ nay đã suy nhược, khó có thể luyện lại võ công.”

Phó Hồng Y cười nhạt, trong ý cười lộ ra sát khí: “Ngươi tưởng bổn tọa bắt ngươi, để ngươi nói câu ‘khó có thể’?”

Diêu Thanh Phong nhìn y, hồi lâu thở dài: “Ta sẽ cố hết sức.”

Phó Hồng Y tiến lên một bước, hơi thở lạnh như băng: “Không phải cố hết sức. Phải… nhất định thành công.”

Giọng nói thản nhiên, song ẩn trong đó là mệnh lệnh không được phép trái.

Diêu Thanh Phong thấy thế, đành khẽ gật: “Được, ta cũng có thể giúp. Nhưng… ta cần một thứ.”

Phó Hồng Y nhíu mày: “Cần thứ gì?”

“Trúc Hình Thủy.”

Trúc Hình Thủy, chí bảo truyền đời của nhà họ Trang, đồn rằng có thể nối liền xương thịt, tái tạo hình dung, thậm chí giúp người tàn khuyết hồi phục như ban đầu. Dẫu dung mạo bị hủy, tứ chi đứt lìa, chỉ cần Trúc Hình Thủy, đều có thể chữa lành.

Diêu Thanh Phong nói thẳng: “Nếu muốn hoàn toàn khôi phục thân thể giáo chủ trở về hình dạng nam nhi, phải phế bỏ phần nữ tính còn sót. Sau đó, ta dùng kim tuyến đặc chế khâu lại. Bước cuối cùng, ngâm thuốc có Trúc Hình Thủy mỗi ngày hai canh giờ, nửa tháng sau sẽ phục hồi.”

Phó Hồng Y thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt liếc hắn.

Nhưng vấn đề là không dễ gì lấy được Trúc Hình Thủy.

Phó Hồng Y trầm ngâm, quay đầu nhìn Lãnh Thanh.

Lãnh Thanh lập tức xin ra trận.

Phó Hồng Y không đáp ứng ngay, mà lạnh lùng hỏi: “Năm xưa, ngươi đã ẩn náu ở đâu?”

Mười năm trước, Phó Hồng Y bị trọng thương, Lãnh Thanh cải trang thành y, dẫn dụ kẻ địch. Cuối cùng Lãnh Thanh rơi xuống tuyệt vực, ai nấy đều tưởng hắn chết. Phó Hồng Y bị nhốt trong sơn trang nhiều năm sau mới âm thầm liên lạc lại với hắn.

Nhưng suốt mấy năm ấy, Phó Hồng Y chưa từng hỏi Lãnh Thanh rốt cuộc trốn ở đâu.

Cho tới ngày trông thấy thiếu trang chủ nhà họ Trang, y mới ngỡ ngàng hiểu ra:

Lãnh Thanh, tên thật họ Trang, vốn là thiếu chủ đời trước. Chính tay hắn từng diệt cả nhà, đánh gãy tứ chi Trang lão gia – thân phụ mình, thậm chí giết luôn mẫu thân ruột. Cả võ lâm chấn động, Trang gia bị diệt môn, còn Lãnh Thanh bị treo lệnh truy sát.

Sau đó, Phó Hồng Y cứu hắn, đổi tên đổi họ, trở thành tâm phúc của Ma giáo.

Mà Trúc Hình Thủy chính là thứ năm xưa Trang lão gia từng dùng để khiến tứ chi mọc lại, dù mất hẳn võ công.

Nhưng nay, Trang gia đã quy hàng triều đình, ẩn mình sâu sau hoàng quyền, muốn đoạt bảo vật đó… há dễ?

Phó Hồng Y nhìn Lãnh Thanh, trong mắt thoáng nét lạnh lùng u ám: “Đi.”

Lãnh Thanh khom người: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Bình Luận (0)
Comment