Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 505 - Chương 505: Không Sai, Tôi Chính Là Công Tước

Chương 505: Không sai, tôi chính là Công tước Chương 505: Không sai, tôi chính là Công tước

Ngài Công tước...

Đỗ Duy có phần không thể chấp nhận được tước vị này.

Hắn nhìn mười mấy Hunter trước mặt, trầm giọng nói: "Các người gọi tôi là gì?"

Ngoại hình của hắn không hề thay đổi.

Trước đây, cả Matthew và Giáo hoàng Phelan của giáo hội đều nghĩ rằng hắn là Ngài công tước, nhưng căn bản đều là do hiểu lầm, và bản thân hắn cố tình ngụy tạo để che giấu thân phận.

Nhưng trên thật tế, Đỗ Duy biết cho dù mình là công tước, cũng chỉ có thể là ác linh “mình”. Không liên quan gì đến bản thân hắn.

Mười người Hunter nói với vẻ run sợ: "Thưa ngài, mong ngài đừng trách chúng con. Sở dĩ chúng con đến muộn là vì những phần tử tà giáo ở London đã tạo ra một số ác linh, chúng con phải giải quyết chúng."

Nghe điều này, ánh mắt của Đỗ Duy trở nên cực kỳ kỳ quái: "Bây giờ là mấy giờ?"

Có người vội lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cũ, nhìn thời gian rồi đáp: "Bây giờ là 5 giờ 18 phút, nhưng đồng hồ của con chắc chắn không chính xác bằng tháp đồng hồ."

Đỗ Duy cau mày nói: "Ngày tháng năm cụ thể?"

Người đàn ông trả lời: "Ngày 3 tháng 4 năm 1845."

Nghe vậy, Đỗ Duy hoàn toàn im lặng.

Hắn đăm chiêu nhìn những người đó.

Mình đã đến London vào năm 1845?

Đó không phải là thời đại Victoria sao?

Suy từ thông tin mà Matthew đã nói, người được gọi là Ngài công tước cũng giống lão đều là người của thời đại này.

Nhưng điều quan trọng nhất là...

Tại sao họ lại gọi mình là Ngài công tước?

Hắn là dân châu Á, sở dĩ ác linh Đỗ Duy trông giống hệt mình chỉ vì nó đã trở thành mình.

Dù nhìn thế nào đi nữa, cũng không thể giống với Ngài công tước...

Nhưng tình hình biến hoá quá nhanh, khiến Đỗ Duy không dám hành động hấp tấp, nhất là khi trước mặt có mười mấy tên Hunter.

Bất cẩn một chút, đối phương sẽ tấn công mình.

Điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn.

Đỗ Duy nói: "Làm sao các người nhận ra tôi?"

“Tôi” này chỉ Ngài công tước.

Người vừa trả lời hắn đáp: "Ngài là một trong những Hunter mạnh nhất của thời đại chúng ta. Mặc dù chúng con chưa từng liên lạc với ngài, nhưng chúng con đã xem ảnh của ngài trước khi ngài đến London."

Sau đó, người đàn ông lấy ra một bức ảnh đen trắng từ trong túi của mình.

"Tính cảnh giác của ngài thật sự rất mạnh, thảo nào bọn họ gọi ngài là Công tước."

Đỗ Duy nhận lấy bức ảnh, mặc dù bức ảnh đen trắng, còn có mùi hăng, nhưng đó quả thật là chính hắn.

Cái này……

Đỗ Duy cố gắng kiềm nén những nghi ngờ trong lòng, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi luôn cảnh giác với rất nhiều thứ. Các bạn cũng biết, tôi đã tiếp xúc quá nhiều thứ kinh khủng."

Bên kia cung kính nói: "Chúng con hiểu ạ, thưa ngài."

Đỗ Duy gật đầu, hỏi: "Mà này, chú tên là gì?"

"Thưa ngài, tên con là Corrion... Corrion Dawkwe."

Người Hunter tên là Corrion Dawkwe mỉm cười với Đỗ Duy.

Nhưng ánh mắt của Đỗ Duy rất lạ.

Hắn không thể không nói: "Có phải gia tộc Dawkwe đến từ giáo hội không?"

Đầu dây bên kia trả lời: "Đúng vậy, không ngờ ngài lại biết gia tộc Dawkwe, đây thật sự là một vinh dự đối với con."

Đỗ Duy nhìn Corrion Dawkwe, trong lòng có một loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Mối quan hệ giữa gia tộc Dawkwe và bản thân có thể nói là rất nan giải.

Tấm da người của Andrew Dawkwe đã bị chính hắn đốt, còn ác linh của lão thì bị hắn tiêu diệt.

Alvin Dawkwe đến lúc chết cũng không biết về điều này, còn nói sẽ chia sẻ vinh quang của gia tộc Dawkwe với hắn.

Người trước mặt hắn cũng là một thành viên của gia tộc Dawkwe.

Nghĩ về điều này, Đỗ Duy lại hỏi: "Chú biết Andrew Dawkwe?"

Nói xong, hắn giật mình.

Bởi nếu đây thật sự là thời đại Victoria, vào năm 1845; thì ít nhất phải đến 11 năm sau, Andrew Dawkwe mới sinh ra đời.

Corrion Dawkwe nghi ngờ hỏi: "Andrew? Con chưa nghe nói về người này."

Lời nói vậy, nhưng y thì nghĩ: "Cái tên Andrew nghe khá hay. Nếu trong tương lai tôi có con, tôi có thể đặt là Andrew."

Đỗ Duy khẽ lắc đầu nói: "Có lẽ tôi nhớ nhầm, à phải rồi, tình hình ở London giờ thế nào, có tiện nói cho tôi biết không?"

Đối phương đã bảo đến đây để đón "công tước" mình, vậy suy ra, chắc chắn phải có việc gì đó cần hắn làm.

Rất có thể có liên quan đến ác linh và Hunter.

Tuy nhiên, đây chỉ là lời khách sáo.

Đỗ Duy không đến đây để giải quyết ác linh, hắn muốn nhận được câu trả lời mà mình cần, cũng muốn xác nhận xem liệu hắn có thật sự đã đến thời đại Victoria hay không.

Dẫu sao chuyện tới nước này, khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị.

Corrion Dawkwe liếc nhìn những người khác, nói với Đỗ Duy: "Thưa ngài, chúng ta hãy nói chuyện trên đường đi. Dù sao tình hình ở London hiện giờ có chút phức tạp, đã khác so với những điều chúng ta đã thảo luận lúc trước."

Đỗ Duy nói: "Được, dẫn đường."

Khoảng hơn chục Hunter ngập ngừng: "Corrion có thể chỉ đường cho bạn, nhưng chúng tôi sẽ đi phía sau ngài. Nếu không, đó sẽ là một sự xúc phạm đối với ngài."

Thái độ rất nghiêm túc, không giống nói dối.

Đỗ Duy nhướng mày, thầm nghĩ: Ngài Công tước có ảnh hưởng lớn như vậy trong thời đại Victoria. Tại sao trong thời hiện đại không tìm thấy tư liệu gì?"

"Nhưng tại sao hắn lại giống hệt tôi. Chẳng lẽ tôi thật sự là công tước?"

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lẩm bẩm: "Vậy thì Corrion, làm phiền chú."

Corrion lễ phép đáp: "Đó là vinh dự của con."

...

Sau đó, mười Hunter này đã đi cùng Đỗ Duy trên đường phố London.

Dọc đường đi, phong cách kiến trúc, con người, và cảnh quan hoàn toàn giống với phong cách của thời đại Victoria.

Nhưng càng như vậy, Đỗ Duy càng có cảm giác phi lý không thể giải thích được.

Hắn vốn dĩ không đến từ thế giới này, sau khi xuyên không, hắn đã du hành đến thời đại Victoria. Sao có thể như thế được.

Mặt khác, nếu cổng địa ngục có thể đạt đến cấp độ này, hắn không cần phải đối đầu với 72 Ma Thần của Solomon.

Trực tiếp tự sát cho rồi.

"Đây hẳn không phải là thời đại Victoria, có lẽ chỉ là một nơi quỷ dị, chẳng hạn như hình chiếu của quá khứ."

Đỗ Duy tự nhủ như vậy.

Mà Corrion Dawkwe đang dẫn đường, tiếp tục kể chuyện.

"Thưa ngài, London mời ngài đến đây vì nơi này đã bị rất nhiều tà giáo xâm nhập. Người tên Akalette rất gian xảo, y liên tục hiến tế người sống cho cái gọi là Vidar."

"Bây giờ, mỗi đêm trên khắp London, đều có người mất tích."

"Trong cống rãnh và ngõ hẻm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy xác chết và máu."

"Chúng tự gọi mình là giáo phái Vidar, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn và xấu xa, chúng con phát hiện ra dường như chúng muốn đánh thức 72 Ma Thần của Solomon."

Bình Luận (0)
Comment