Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 504 - Chương 504: Đi Ngang Qua Địa Ngục

Chương 504: Đi ngang qua địa ngục Chương 504: Đi ngang qua địa ngục

Hoặc mở để bước vào cánh cổng địa ngục. Hoặc là phá cửa. Đây là điều Đỗ Duy không thể làm được. Nhưng ác linh Đỗ Duy lại dám nói như vậy đó là bởi vì nó không hề cảm thấy cánh cổng địa ngục có uy hiếp lớn với nó, nó thật sự có thể xé cánh cổng này ra thành nhiều mảnh.

Mối nguy hiểm chỉ đến sau khi mở cửa, chứ không phải bây giờ. Nhưng cánh cổng địa ngục vẫn chẳng phản ứng gì. Vẫn im lặng như tờ.

Ác linh Đỗ Duy hít sâu một hơi, thu lại cánh tay phải đang đè lên cổng. Con ngươi của nó co lại. Toàn bộ cánh cổng địa ngục lập tức trôi lơ lửng, như thể có một đôi tay vô hình kéo cánh cổng lên.

Rắc...

Rốp...

Cánh cổng địa ngục trực tiếp phát ra một âm thanh nứt gãy, các vết nứt xuất hiện ở phía trước, nhiều mảnh gỗ gãy, lồi ra ngoài. Hai cánh cổng đóng chặt cũng đột ngột bị banh ra một kẽ hở.

Ác linh Đỗ Duy thấy vậy bèn đưa tay ra chộp lấy.

Rắc...

Kẽ hở trên cánh cửa ngày càng lớn. Rất nhiều sương mù màu đen chảy ra từ trong kẽ hở, vô cùng ngưng đọng, nói là sương mù, nhưng càng giống như một dòng nước, chìm xuống mặt đất, rồi lan tràn về phía ác linh Đỗ Duy.

Nó không thèm để ý, ngược lại tiến tới một bước. Sương mù vừa lan tràn ra lập tức bị ngăn chặn, lập tức trôi ngược trở lại.

Ác linh Đỗ Duy lập tức nhét hai bàn tay thẳng vào khe hở của cánh cổng.

Sau đó, nó lạnh lùng nói: "Mày nên cảm thấy may mắn, vì giờ tao vẫn còn muốn đi vào để cóđược câu trả lời. Nhưng nếu tao đã nói muốn xé nát mày, thì chắc chắn làm được."

Nói xong, ác linh Đỗ Duy dùng sức kéo mạnh.

Rầm.

Toàn bộ cánh cổng địa ngục, đã bị huỷ chỉ còn trơ lại khung. Ác linh Đỗ Duy quẳng cánh cổng xuống đất.

Ở đằng sau, chỉ toàn là bóng tối sâu thăm thẳm.

Màn sương giống như dòng nước tĩnh lặng.

Nhưng nó biết thật ra là do sương mù cuộn trào điên cuồng, tốc độ quá nhanh khiến người ta lại cảm thấy như đang đứng yên.

Song không đáng để nó quan tâm. Nó vỗ nhẹ bụi dính trên tay.

Hoa văn mặt nạ biến mất, kim đồng hồ lại xuất hiện.

"Thật thú vị, nó lại kiêng kỵ ác linh tôi."

Lần này, là Đỗ Duy đang nói. Trong lòng hắn có chút nghi hoặc.

Giờ hắn có 3 thân phận, khoan nói đến Công tước, nhưng gộp cả Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy, mỗi người đều là mục tiêu của 2 trong 72 Ma Thần của Solomon.

Valak và Đồng hồ của Lamer là 2 thứ đáng sợ nhất cho đến lúc này.

Trên thân ác linh Đỗ Duy chỉ có cân vàng là tương đối trực quan, nhưng tồn tại không rõ tập trung vào nó, đến giờ vẫn chưa lộ chút dấu vết.

Đỗ Duy và ác linh Đỗ Duy đã dung hợp. Dù dùng thân phận khác nhau, nhưng nguồn gốc của tất cả những vấn đề này đều ở trên thân hắn.

Đỗ Duy đau đầu nhìn ra sau, nhưng không có gì cả.

Nhưng Đỗ Duy lờ mờ có ảo giác rằng rắc rối của hắn dường như nghiêm trọng hơn.

"72 Ma Thần của Solomon..."

"Chúng mày thật sự khiến tao phát ói."

Đỗ Duy không chút do dự xoay người bước vào.

Mặt nạ, lá bài Joker, phong thư, v.v., tất cả đều vây quanh hắn, theo sát phía sau.

Những đám sương mù đen như nước chảy ấy không chút dao động.

Chìm nghỉm...

Qua một lúc sau, khung cổng duy nhất còn lại bỗng chốc bể nát...

...

Tối om, như thể đang đi trong nước. Có cảm giác sềnh sệch, và vẩn đục.

Thời gian từng chút một trôi qua, Đỗ Duy không nhớ được mình đã đi bao lâu, cứ như đã qua một thế kỷ, lại như chỉ trong một khoảnh khắc.

Trước mắt chỉ toàn là bóng tối.

Cứ như con đường phía trước không có hồi kết. Con đường phía sau cũng biến mất.

Đỗ Duy chỉ có thể dựa vào cảm giác, không ngừng tiến lên phía trước.

...

Tại thành phố New York, trong nhà của Đỗ Duy, toàn bộ đại sảnh đều chìm trong bóng tối.

Ánh sáng không tài nào chui lọt vào. Chiếc đồng hồ cổ lẻ loi treo trên tường, kim đồng hồ chồng lên nhau quay máy móc, phát ra tiếng lách cách. Giống như bị kích thích bởi một thứ gì đó. Các con trỏ chồng chéo lan rộng ra.

Kim giờ, kim phút và kim giây, mỗi kim chỉ một hướng.

6:26:31...

Trông có vẻ như đã đứng.

Toàn bộ phòng khách dường như được ngăn cách với không gian bên ngoài.

Ở đây giống như địa ngục.

Đồ đạc gia đình, tài liệu đều lơ lửng, áp sát vào trần nhà.

Đồng thời một số đồ trang trí trong nhà, cây thánh giá trong đó đã xoay ngược lại.

Ngay sau đó 1 cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ trong đồng hồ cổ, trên mu bàn tay có hoa văn kim đồng hồ giống hệt của Đỗ Duy.

Hoa văn kim đồng hồ trên đó giống hệt kim của đồng hồ cổ. Ngay sau đó, bàn tay này đè lên mặt đồng hồ.

Hoa văn đang đảo ngược.

Các kim đồng hồ cổ không ngừng quay vòng. Quay theo vòng tròn.

Đồ đạc và tài liệu lơ lửng trên trần nhà đều quay cuồng như điên.

Ken két...

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, bàn tay đó ngừng lại, dần dần tan biến.

Kim của đồng hồ cổ cũng chỉ hướng như trước, nhưng trên thực tế, nó sẽ thành ra như thế nào sau khi xoay ngược chiều nhiều lần.

Mọi thứ hồi phục tĩnh lặng.

Rầm...

Đồ đạc đập mạnh xuống đất, văng thành nhiều mảnh.

Những tài liệu đó cũng nằm rải rác khắp nơi.

...

"Hộc……"

Đỗ Duy thở nặng nhọc.

Sau khi bước vào lớp sương mù sau cánh cửa, hắn đã đi một lúc lâu.

Và giờ, cuối cùng cũng có một số biến hoá.

Để lộ ánh sáng như có như không.

Điều này khiến Đỗ Duy an tâm phần nào.

Ở trong bóng tối quá lâu sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con người.

Tuy đã trở thành thói quen, nhưng hắn chán ghét những điều chưa biết.

Đi về phía ánh sáng, tầm nhìn của Đỗ Duy mở rộng.

Khi đi qua ánh sáng đó, lập tức gương mặt hắn trở nên đầy cảm xúc.

Vừa nghiêng đầu, sương mù phía sau sớm đã biến mất, thay vào đó là một con hẻm nhỏ xây từ đá và gạch.

"Đây là thế giới đằng sau cổng địa ngục?"

Đỗ Duy rất kinh ngạc.

Quay đầu lại nhìn sang chỗ khác, phía trước có xe ngựa chạy qua, mặt đất lát đá ướt nhẹt, như thể vừa có mưa.

Các công trình xung quanh cũng hoàn toàn khác với phong cách hiện đại, đó là phong cách Gothic rất rõ. Bầu trời rất âm u, ức chế.

"CLGT?"

Đỗ Duy hoảng hốt.

Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, đang nhanh chóng tới gần.

Đỗ Duy liếc mắt, thản nhiên vẫy tay. Mặt nạ, cùng các thứ khác đều lọt vào chiếc áo gió. Sau đó, khoảng hơn chục người đàn ông mặc áo bành tô, đội mũ phớt chạy tới.

Phong cách ăn mặc của những người này rất cổ.

Họ đều là Hunter...

Đỗ Duy bỗng nghĩ đến một việc rất tồi tệ.

Anh đút tay vào túi, xoa xoa khẩu súng kíp, im lặng cảnh giác nhìn đối phương

Vẫn lạnh lùng, nhưng câu nói sau đó của 10 Hunter đã khiến hắn kinh ngạc.

Những người đó kính cẩn thưa rằng: “Thưa Đức ngài, xin thứ lỗi cho chúng con đã đến muộn.”

Bình Luận (0)
Comment