Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 518 - Chương 518: Nó Đến Từ Địa Ngục

Chương 518: Nó đến từ địa ngục Chương 518: Nó đến từ địa ngục

Cái Bóng nhanh chóng tẩu thoát.

Tuy rằng có chút ngốc, nhưng là ác linh tay sau đi theo Đỗ Duy lâu nhất, có thể sống đến bây giờ dĩ nhiên nó có bản lĩnh.

Cho dù Minette rút kiếm và chém nó, nhưng Cái Bóng không để tâm chút nào.

Nên trốn thì muốn, cần gì chấp nhất.

Dù sao, điều lần trước nó chấp nhất chính là giết Đỗ Duy.

Nhưng kết cục...

Kết cục chỉ tốt hơn so với phong bì một chút.

"Dù chạy trốn thì đã sao, mày đã bị kiếm của tao khóa định, nhất định sẽ chết."

Minette vô cùng không vui.

Nàng thu lại thanh trường kiếm.

Những người khác cũng xuất hiện xung quanh.

Corrion Dawkwe cùng đám Tori đi đến, vô cùng kích động: "Thưa bà, rốt cục bà đã đến, London... London đã hoàn toàn thất thủ."

Minette trầm giọng nói: "Lẽ ra 3 ngày trước chúng ta tiến vào thành phố, nhưng lúc tiến vào thành phố đã bị ngăn lại. Hiện tại London đang xảy ra chuyện gì? Những người khác đều đã chết sao?"

Corrion Dawkwe chua chát nói: "Chỉ có người của chúng tôi chết, và đám người Vidar. Còn những người bình thường sống ở London, cũng không khác chết là mấy ".

"Tất cả đều chìm vào giấc ngủ, sợ hãi tồn tại đó trong giấc ngủ của họ."

Minette hơi biến sắc: "Đều do hắn làm?"

Corrion Dawkwe nghiến răng nói: "Đúng vậy, hắn hoàn toàn điên rồi. Hắn đùa bỡn với cả London trong bàn tay. Hắn đã bóp méo ý muốn của mọi người."

"Hắn khiến chúng tôi sợ hãi hắn."

"Hắn muốn trở thành một thành viên của 72 Ma Thần của Solomon."

"Chúng tôi không thể phản kháng."

Mọi người đều im lặng.

Corrion Dawkwe tiếp tục khẩn cầu: "Thưa các ngài, các ngài đều là những Hunter hàng đầu, xin hãy ngăn cản công tước, nếu không cân bằng mong manh của thế giới này nhất định sẽ bị hắn phá vỡ."

"Đến lúc đó, hắn sẽ khiến thế giới tuyệt vọng."

Minette siết chặt thanh kiếm, vẻ tức giận lóe lên trong mắt.

"Hắn sẽ không thành công."

"Hắn phải trả giá cho những gì đã làm."

"Ta sẽ sử dụng thanh kiếm mà hắn đã từ chối để chấm dứt sai lầm mà hắn đã gây ra."

Thanh trường kiếm của Minette được tổ tiên của nàng truyền lại, một tồn tại quái dị đang ẩn giấu trong đó. Nó có ý nghĩa rất lớn.

Corrion Dawkwe biết mối quan hệ trong quá khứ giữa Minette và Công tước, cũng biết thanh kiếm có ý nghĩa gì.

Vì thế, gã kiên quyết nói: "Mọi việc đều tuỳ bà, ma linh bóng đen vừa rồi là chó săn số một của Công tước. Nó rất thích đánh lén, các ngài phải cẩn thận."

Những người khác gật đầu lia lịa.

8 người trong chuyến đi này đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Có thể nói bọn họ chuẩn bị liều mạng.

...

Ở một nơi khác. Tại trung tâm của Thành phố London.

Một đàn thờ khổng lồ đã được xây dựng. Hàng trăm giáo đồ Vidar đứng xung quanh. Họ mặc áo đen, đeo mặt nạ trắng, cúi đầu trước đàn thờ.

Toàn thân các ả run rẩy, họ hát khẽ.

Nhưng bởi vì không kiềm chế được sợ hãi, tiếng ca càng ngày càng quái dị.

"Khi thế giới mất đêm và ngày."

"Chúng ta nghe thấy một giọng nói."

"Giọng nói đó đến từ địa ngục, tao nhã và điềm tĩnh."

"Nó nói rằng chúng ta nên học cách sợ hãi."

"Nó ở trong bóng tối."

"Ngai vàng của ngài không được đúc thành."

"Lúc này chúng ta đang triều bái ngài, bởi chúng ta biết rằng ngài đã giáng xuống thế giới."

Ban đầu tiếng hát vẫn có thể duy trì giai điệu, nhưng càng về sau càng lộn xộn.

Trên đàn thờ, ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ thản nhiên ngồi trên đó một tay chống cằm, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Ở bên phải của nó, hoa văn của chiếc cân bằng vàng ngày càng rõ ràng hơn. Khoác vỏ bọc Thần đã đến bước cuối cùng.

Nhưng không có vẻ gì là lo lắng cả.

Thay vào đó, hắn đã tập trung vào cái cân vàng.

Đồng hóa sắp kết thúc.

Vào thời điểm này, ác linh Đỗ Duy chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn xuống.

Cái nhìn trịch thượng từ trên đàn thờ.

Sau đó, nó nhìn thấy mười Hunter xuất hiện ở đằng xa.

Bỏ qua Corrion Dawkwe và Tori, ánh mắt của ác linh Đỗ Duy đặt trên đám người Minette.

Chính xác là nó chỉ liếc nhìn Minette.

Tại thời điểm này, ánh mắt của ác linh Đỗ Duy dao động.

Nhưng sau đó, đã hoàn toàn biến mất.

Nó lạnh lùng nói: "Đây có phải là đáp án mà em cho anh sao?"

Minette trong thời đại Victoria. Alexis ở hiện đại.

Cái trước là tiền kiếp của cái sau, và cái sau là hiện tại của cái trước.

Nhưng ác linh Đỗ Duy rất khó chấp nhận, bởi nó biết Minette có quan hệ gì đó với thứ gọi là công tước, dù là nó hay con người nó thì cũng không thể là công tước.

Nhưng có một điểm rất khó giải thích, khi nó đến đây, công tước ban đầu đã biến mất.

Minette nhìn người đàn ông ngồi trên ngai vàng từ xa, đôi mắt đen láy kia, khiến nàng gần như nghẹt thở.

"Đáp án? Anh muốn em cho anh đáp án gì?"

"Nói cho em biết, anh đã xảy ra chuyện gì?"

Minette siết chặt thanh kiếm.

Nhưng nàng không biết ác linh Đỗ Duy, đang không hỏi nàng.

Thực tế, trong mắt ác linh Duvy, Minette là Minette, và Alexis là Alexis.

Không thể nhập làm một.

Những người khác thấy điều này, lạnh lùng nói: "Hắn đã hoàn toàn phát điên, may mà vẫn chưa thành công. Chúng ta có cơ hội giết hắn."

Ngay lập tức, người đàn ông một mắt đã biến mất.

Khi nó xuất hiện trở lại.

Hắn trực tiếp xuất hiện trên tế đàn, vung một con dao găm, trực tiếp đâm vào ác linh Đỗ Duy.

Nhưng ngay sau đó, keng một tiếng vang lên.

Hai con dao sắc bén đã giữ chặt con cao.

Một bóng đen hiện ra trước mặt ác linh Đỗ Duy, với đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

"Ma linh..."

Người đàn ông một mắt cũng không bất ngờ, con mắt duy nhất còn lại lập tức bị sương mù xanh bao phủ.

Sau đó, y trực tiếp coi thường bóng đen.

Như thể bản thân nó không tồn tại, xuyên qua và tiếp tục tấn công ác linh Đỗ Duy.

Những người khác cũng lao lên theo.

Song ác linh Đỗ Duy thản nhiên đưa tay phải ra, khẽ nắm chặt.

Người đàn ông một mắt bèn xuất hiện trong tay nó.

Khi bóp chặt cổ, các khớp xương đều bị lệch, tạo ra âm thanh kèn kẹt...

"Tao có thể tha thứ cho sự yếu đuối của chúng mày, nhưng tao không thể dung thứ cho sự thiếu hiểu biết của mày."

Ác linh Đỗ Duy thản nhiên quăng người đàn ông một mắt. Y bèn bay lộn ngược ra sau, đụng phải một Hunter khác, rơi khỏi đàn thờ.

Ngay sau đó, ác linh Đỗ Duy đứng lên.

Trên tay phải, hoa văn của chiếc cân bằng vàng toát lên vẻ lạnh lùng kinh khủng.

Quá trình đồng hóa đã hoàn tất.

Ngay sau đó, ác linh Đỗ Duy cất giọng hoài niệm: "Bây giờ, rốt cuộc tao không còn gánh nặng nào."

Nói xong, nó nhìn xuống những người đó.

"Tao nhìn thấy trong sát khí mắt của chúng mày."

"Nhưng tao không quan tâm."

"Bởi vì tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là tuyệt vọng thật sự."

Bình Luận (0)
Comment