Nếu ác linh Đỗ Duy thích chế nhạo người khác.
Câu ‘ồn ào quá’, có thể nói là rất đáng ghét.
Trên thực tế, nó cũng chính là vậy.
Ma Thần tức giận nhìn ác linh Đỗ Duy. NÓ hằn học nói: "Mày phải chết."
Sau đó, vỗ một bàn tay xuống đất.
Toàn bộ thành phố London lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Từ mặt đất, đến đường phố, đến những tòa nhà theo phong cách Gothic thời Victoria.
Mọi thứ như bị hút vào vực thẳm, không đọng lại một tia sáng nào nữa.
Tất cả đều không tồn tại.
Nhưng vào lúc này, có một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nhân loại được gọi là người vì họ có điểm yếu, không ai có thể xóa bỏ điểm yếu.”
"Kẻ thù tồi tệ nhất của tôi là chính tôi."
"Ngay từ đầu, tôi đã biết kế hoạch này sẽ thất bại."
"Tại sao muốn tạo thần?"
"Tôi phủ định tất cả, bởi vì tôi không chấp nhận những thứ giả tạo."
"Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, đó là về bản thân tôi."
"Nhưng giờ, tôi chỉ muốn làm một việc."
"Chính là giết chết mày."
"Khi mày trở thành tao, mày đã thua rồi, mày đối đầu tao thì chỉ có chết."
Đỗ Duy có điểm yếu.
Ác linh Đỗ Duy không có.
Vì điểm yếu duy nhất của nó là cơ thể.
Giờ đây, điểm yếu này đã được khắc phục hoàn toàn.
Có thể nói nó là thần của chính nó.
Chỉ có nó mới có thể làm những việc mà trong mắt người thường, hoàn toàn vi phạm quy tắc logic.
...
Minette chỉ cảm thấy trước mắt toàn là bóng tối.
Con mắt như bị che lại.
Màu sắc cuộc sống dường như đã biến mất.
Xung quanh chỉ có hai màu đen trắng.
Hoặc có lẽ thế giới bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh quỷ dị nào đó, nên biến thành hai màu đen trắng.
"Đây là đâu?"
"Tôi chết rồi sao?"
"Không phải... Đỗ Duy... Đỗ Duy anh đang ở đâu?"
Minette thì thầm.
Nhưng khi nàng vừa nói cái tên đó, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Méo mó, hỗn loạn.
Màu sắc bị mất đều hồi phục.
Trên bầu trời, mây mù dày đặc, tăm tối đến mức khiến người ta khó thở.
Mọi thứ dường như trở lại 3 ngày trước.
Ngay sau đó, Minette nhìn thấy đàn thờ khổng lồ hiện ra trước mặt.
Trên mỗi bậc thang của đàn thờ, đều có giáo đồ Vidar đang đứng.
Những người đó đeo mặt nạ, nhỏ giọng cầu nguyện.
Đứng xung quanh là đồng bạn của nàng. Mọi người đều rất kinh ngạc.
Như thể không biết chuyện gì đã xảy ra. Như thể họ được tái sinh.
Chỉ có điều, đối thủ ác linh Đỗ Duy không hề xuất hiện.
"Mau nhìn... trên đàn thờ..."
Minette mở miệng, đôi mắt đầy kinh ngạc.
Những người khác cũng nhìn qua đó.
Bọn họ chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể lập tức run rẩy.
Tôi đã nhìn thấy nó phía trên đàn thờ.
Ác linh Đỗ Duy ngồi trên ngai vàng, một chân đạp trên một thân hình người vặn vẹo, tay phải duy trì tư thế giơ ngang, hoa văn trên mu bàn tay điên cuồng xoay chuyển.
Nhìn kỹ thì thấy đó là kim đồng hồ quay ngược chiều.
Cảnh tượng này giống hệt với cánh tay trong đồng hồ cổ.
Ác linh Đỗ Duy chậm rãi rút tay về.
Thời gian đúng là đang quay ngược.
Nó đột ngột quay ngược thời gian tới 3 ngày.
Chỉ có nó mới có thể chịu tải nỗi đau như vậy.
Ý thức có chút vỡ vụn, cơ thể hoá thành bột mịn.
Lý do có thể đạt đến mức này, thật ra rất đơn giản.
Nó tiêu hao toàn bộ nỗi sợ của hàng triệu người trên toàn bộ thành phố London.
Trong những đám mây đen, một quả bóng bay màu đỏ xì hơi từ từ rơi xuống.
Kéo theo đó là những trận mưa như trút nước.
Ác linh Đỗ Duy giẫm mạnh đầu của tồn tại đó vào tế đàn xây trên bức tường đá. Thứ đó điên cuồng méo mó, càng lúc càng không giống hình người. Dường như đang cố thoát khỏi ảnh hưởng của cơ thể này.
NÓ không muốn trở thành Đỗ Duy. Chỉ có từ bỏ thân phận này, mới có thể lại trở thành tồn tại mang tính khái niệm.
Con ngươi của ác linh Đỗ Duy co lại.
Năng lực Định Thân được phát động.
Đôi mắt của nó đỏ ngầu, đây đã là cực hạn.
Nhưng trong cuộc chiến vô hình, thứ đang chống lại nó, khiến nó không thể chống lại nổi.
Một khi lại để Ma Thần này trở thành tồn tại khái niệm. Thì không thể đối đầu thực thụ với đối phương được.
Thậm chí, không thể xác định được mục tiêu.
"Nhất định phải có cách giết mày."
"Nếu người tạo ra mặt nạ có thể làm được, không có lý gì mà tao không làm được."
Kkhóe mắt của ác linh Đỗ Duy chảy máu.
Sau khi bước qua cánh cổng địa ngục, ác linh Đỗ Duy không cho rằng đây là quá khứ, quá khứ cũng không phải là một khái niệm.
Theo những gì đã xảy ra, cho dù đó là Corrion Dawkwe, hay kiếp trước của Alexis, Minette.
Theo một nghĩa nào đó, họ thật sự tồn tại.
Nhưng không phải ở đây mới đúng. Vì vậy, nó đã làm một điều rất đơn giản.
Đã ngưng đọng thời gian của Minette và những người khác, lùi lại đến 3 ngày.
Nó đã khẳng định được một kết luận: Đây không phải quá khứ.
Nó không du hành xuyên thời gian, chỉ là đã có một dị biến nào đó trong cánh cổng địa ngục, như thể nó đi vào một phân đoạn nào đó của quá khứ, thứ nó làm chỉ là lặp lại một lần nữa.
Nhưng đằng sau cánh cổng địa ngục, lẽ ra phải có một Ma Thần.
Nó vẫn chưa quên sự phản kháng mà nó gặp phải khi muốn bước vào cánh cổng địa ngục.
Ma Thần muốn giết nó.
Từ đầu đến cuối, đó là Ma Thần đứng sau cánh cổng địa ngục.
Vì vậy, ác linh Đỗ Duy đã chọn ở chỗ này khoác giáp thành thần, dùng bản thân làm mồi nhử để lôi ra Ma Thần.
Nó đã thành công, nhưng điều khiến nó khó chịu là: Ma Thần đằng sau cánh cổng địa ngục là thật, trải qua những đoạn thời gian được lặp lại trong quá khứ, lại là giả.
Nó ở trong quá khứ giả tạo, để Ma Thần thật sự khoác lên vỏ bọc giả tạo.
Khái niệm vs khái niệm.
Nhưng đoạn quá khứ này đã từng xảy ra chưa?
Nó không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng đã đến mức này, không thể trở lại được nữa.
Thứ ma quỷ bị nó giẫm dưới chân, đã mất hết nhân tính. Giống như một loại chất lỏng nào đó, đang biến thành khói và tan biến.
Mơ hồ nghe thấy tiếng rì rầm ngột ngạt cứ như phát ra từ biển sâu. Lại giống như rơi xuống vực sâu.
Ác linh Đỗ Duy bị ảnh hưởng.
Nó cảm thấy mình đang bị đồng hóa, một số thông tin không tồn tại xuất hiện trong bộ nhớ của nó.
Dường như nó thật sự nhìn thấy một đại dương sâu thẳm.
Bên dưới đàn thờ, Minette và những người khác nhìn cảnh tượng này, như thể hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.
Hiểu rằng Công tước này không hề điên.
Điều không hiểu là tất cả bọn họ chỉ đang lặp lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Khác biệt duy nhất, có lẽ là Ma Thần trước kia, và Ma Thần hiện tại không giống nhau.
Đúng lúc này, ác linh Đỗ Duy hít sâu một hơi.
Nó nghĩ ra một cách điên rồ và cực đoan.
"Cái Bóng..."
Ác linh Đỗ Duy kêu lên.
Ngay lập tức, Cái Bóng trồi lên từ bóng của nó.
Ác linh Đỗ Duy lấy ra chiếc mặt nạ, ấn vào mặt của Cái Bóng.
"Tao muốn sử dụng mặt nạ này, vì vậy giờ tao sẽ cho mày tự do thật sự."
Quy luật thay đổi khuôn mặt vốn thuộc về năng lực ban đầu của ác linh Đỗ Duy.
Không có gì ai có thể rành cái này hơn nó.
Nếu đổi được, cũng có thể đổi trả.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Cái Bóng đã được trả lại.
Chấp niệm đã bị xoá bỏ của nó lập tức được đánh thức.
Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập ác ý, nhìn chằm chằm vào ác linh Đỗ Duy.
Nhưng ác linh Đỗ Duy lại cười nhạo, đột ngột tóm lấy cổ của Cái Bóng, ấn vào trong cái bóng của chính mình.
"Nhưng tự do là quý giá, nó sẽ khiến mày có những suy nghĩ mà mày không nên có."
"Là một chủ nhân, tao sẽ đảm bảo rằng mỗi thuộc hạ đều sẽ tuyệt đối trung thành với tao."
"Nếu mày thích trốn trong cái bóng của tao, thì hãy trở thành cái bóng của tao."
Nói xong,Cái Bóng hoàn toàn hòa vào bóng đen của ác linh Đỗ Duy.
Nó không còn là một ác linh mặt nạ nữa.
Sau khi làm điều này, ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ, ấn một tay xuống đất.
Sợi tơ mịn từ trong tay lòi ra, thẩm thấu vào trong chất lỏng màu đen.
Sau đó, nó chảy ngược trở lại cơ thể của ác linh Đỗ Duy.
Cơ chế thay đổi khuôn mặt, lập tức bắt đầu.