Dù là Đỗ Duy hay ác linh Đỗ Duy. Đã sử dụng quy luật thay đổi khuôn mặt nhiều hơn một lần.
Sự khác biệt là khi Đỗ Duy sử dụng nó, hắn dùng sức mạnh để cưỡng ép.
Hoặc có lẽ là đơn thuần lặp lại quá trình thay đổi khuôn mặt của ác linh Đỗ Duy.
Ngược lại, năng lực này nằm trong tay của chính chủ, được phát huy đến cực hạn.
72 Ma Thần của Solomon hòa vào cơ thể của nó, hướng về phía hoa văn mặt nạ trên mu bàn tay, cố gắng đồng hóa và làm ô nhiễm nó.
Nhưng ác linh Đỗ Duy không quan tâm. Giờ nó muốn thay đổi khuôn mặt của nó.
Nhốt cả mình và cả Ma Thần trong mặt nạ.
Nhưng nói một cách chính xác, không phải là nó lại trở thành mặt nạ ác linh.
Mà là tạm thời lấy một cách khác, khiến một thành viên của 72 Ma Thần trở thành một phần của nó.
Bởi vì ác linh Đỗ Duy thực chất là Đỗ Duy.
Sau khi dung hợp, về khái niệm không có sự khác biệt.
Hai bên tương đương với việc một người dùng thân phận, hành vi, thủ đoạn khác nhau để diễn 2 vai khác nhau.
Họ là một.
Một bên chọn cách im lặng. Bên kia chủ đạo mọi thứ.
Khi bên im lặng hồi phục, hòa làm một, mới là Đỗ Duy hoàn chỉnh.
Ác linh Đỗ Duy thậm chí không cần ngoại lực.
Không cần dao sắc và các vật dụng khác.
Nó trực tiếp duỗi tay phải ra, ấn chiếc mặt nạ trên mặt.
Hoa văn mặt nạ trên mu bàn tay đã trở nên vô cùng rõ rệt, đậm hơn trước, nhưng lại xuất hiện biến hoá.
Đỗ Duy từng cảm thấy rằng ác linh Đỗ Duy có thể có liên quan gì đó đến một Ma Thần nào đó, có một tồn tại khủng khiếp ẩn đằng sau nó.
Ác linh Đỗ Duy cũng nghĩ như vậy.
Nhưng giờ nó phủ định mọi thứ.
Sức mạnh của nó chỉ đến từ nó. Nó chính là Thần.
"Kết thúc..."
Ác linh Đỗ Duy nói câu cuối cùng.
Mọi thứ rất đơn giản.
Sau khi nó nói ‘kết thúc’, cả thế giới lập tức bị bóng tối bao phủ.
Chỉ có hoa văn mặt nạ bên tay phải đang lặng lẽ thay đổi, mơ hồ tạo thành một biểu tượng kỳ lạ, có vẻ như đại diện cho đại dương.
Chiếc mặt nạ màu trắng đeo trên mặt cũng có biểu tượng tương tự ở cuối khóe mắt bên phải.
Đúng như nó nói, đã kết thúc.
...
Trong bóng tối, vang lên tiếng thở hổn hển kéo dài...
Đỗ Duy mệt mỏi thở dài một hơi: "Kết thúc rồi."
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thể nhìn rõ mọi thứ.
Đưa tay ra và chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt.
Hắn rất mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, vô cùng khó chịu.
Con người có cực hạn.
Hắn cũng có...
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy đối mặt với 72 Ma Thần của Solomon.
Kết thúc quả thực là kết thúc.
Nhưng cảm giác bất lực trong lòng hắn lại càng dữ dội hơn.
Trở thành ác linh Đỗ Duy và đối mặt với Ma Thần. Tuy rằng cuối cùng hắn thắng, nhưng hao phí toàn bộ năng lượng, cùng với cái giá ác linh Đỗ Duy tạm thời biến mất, khiến hắn cảm thấy chán nản.
"Giờ tôi muốn nghỉ ngơi."
"Tôi rất mệt……"
Đỗ Duy kiệt sức.
Nhưng hắn chưa bao giờ nói ra.
Lần này là một ngoại lệ.
Đi về phía trước trong bóng đêm, Đỗ Duy vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng thấy gì.
"Chắc chắn thời đại Victoria này chỉ là sự lặp lại của quá khứ."
"Cái gọi là Công tước Đỗ Duy có liên quan gì đến tôi?"
"Tôi không nhìn thấy anh ta. Dù biến thành ác linh Đỗ Duy hay tôi, đều không thừa nhận sự tồn tại của anh ta."
"Nếu là như vậy, tôi là ai?"
Nói đến đây, Đỗ Duy đột nhiên lắc đầu, hắn kiên định nói: "Tôi là Đỗ Duy."
"Thế giới này không cần Công tước Đỗ Duy."
“Tôi không thể là chuyển thế của người khác.”
Hắn luôn có thể giữ vững lý trí và bình tĩnh.
Từ những thông tin đã biết, hắn có thể suy đoán một câu trả lời phù hợp với bản thân.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Duy đột nhiên nghe thấy giọng nói của Minette.
"... Đừng đi..."
Hắn đột ngột quay đầu lại. Nhưng thứ nhìn thấy là một thế giới hư ảo hiện ra sau lưng.
Trong thế giới đó, hắn nhìn thấy Minette đang đau đớn ôm xác của một người đàn ông, ngồi trên đàn thờ, khóc lóc bất lực.
Thanh trường kiếm đã bị bẻ nát thành nhiều mảnh, giờ lại nguyên vẹn cắm xuống đất.
Xung quanh hắn, có những người khác đang im lặng cúi đầu.
Vẻ mặt ai cũng rất buồn.
Trong số đó, Corrion Dawkwe đã nói: "Thưa Bà, hãy quên đi quá khứ này. Ngài công tước đã chết, cơ thể của ngài đang biến mất. Khái niệm về ngài trong tâm trí tôi cũng đang mờ dần."
Những người khác nói: "Chỉ những người mạnh mẽ hơn mới có thể giữ lại nhiều khái niệm hơn, nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa, bởi càng khẳng định nó thì càng dễ đánh thức nó."
"Đến lúc đó, sẽ không phải là công tước xuất hiện, mà là Ma Thần."
Minette chảy ra hai hàng huyết lệ.
Nàng nhìn cái xác biến mất dần trong tay mình, càng ngày càng mờ nhạt, gần như chỉ còn lại đường nét. Tuyệt vọng đến cực điểm.
Nàng rút thanh trường kiếm, và nói: "Em sẽ không để anh bị đồng hóa bởi thứ đó. Em sẽ luôn là mỏ neo của anh. Một khi anh trở lại, em hy vọng anh có thể nhớ tên em."
"Anh đã từ chối em bởi vì anh bảo em không phải là cô ấy."
"Nhưng em biết, trong lòng anh có em."
"Nếu em gặp anh sớm hơn, liệu người anh thích có thể là em?"
"Em không nghĩ là có thể, cho nên anh cũng không cần nhớ em."
"Nhưng em hy vọng em có thể đồng hành cùng anh theo một cách khác."
"Năng lực cảnh tượng tử vong sẽ ở cùng anh trong tương lai. Hy vọng rằng tới anh thức tỉnh, nó sẽ cứu anh khỏi nguy hiểm."
Minette đâm thanh kiếm vào tim.
Máu phun ra.
Những người khác muốn cản lại, nhưng đã quá trễ.
Cuối cùng, Minette rút kiếm và đâm vào cơ thể đã gần như biến mất.
Đến đây là kết thúc.
...
Đỗ Duy có chút giật mình.
Hắn nhìn mọi thứ biến mất thành những đốm sáng.
Quá khó hiểu.
Hắn chợt thấy nhói đau.
"Nếu Minette, và Công tước Đỗ Duy đều chết, thì lời tiên tri đó là thứ gì?"
"Gia tộc Wittbach sẽ sinh ra một bé gái tên là Minette?"
"Tại sao người chế tạo mặt nạ lại để lại lời tiên tri đó?"
"Alexis... là kiếp sau của cô ấy?"
Đỗ Duy cảm thấy khó thở.
Hắn chạm vào đôi mắt của chính mình, năng lực nhìn thấy trong tương lai.
Hắn quả thực có thể nhìn thấy cảnh tượng chết chóc trong tương lai.
Nhưng điều đó hoàn toàn không thể kiểm soát được, hoàn toàn không thể so sánh được với Minette.
Hơn nữa hắn luôn cho rằng nó bắt nguồn từ năng lực của đồng hồ cổ.
"Quá khứ này sao có thể là của tôi?"
"Cô ấy không phải em..."
"Không đúng……"
Đỗ Duy ôm chặt đầu, phát ra âm thanh gầm gừ ức chế.
"Tôi không có đoạn ký ức, cũng không có quá khứ này."
"Minette là Alexis."
"Ác linh Đỗ Duy có thể là Công tước, nhưng tôi có quá khứ độc lập của chính mình."
"Không phải có nó nên có tôi, mà vì có tôi nên có nó."
"Thế giới này khiến tôi cảm thấy xa lạ."