Một mình đi trong bóng đêm.
Bóng dáng của Đỗ Duy càng ngày càng cô liêu.
Đáy lòng hắn tràn đầy hoang mang và đau đớn mà người thường không thể hiểu được.
Đó là về chính hắn. Không ai có thể cho hắn câu trả lời.
Hắn vốn nên là khách qua đường, chưa bao giờ nghĩ lúc quay đầu nhìn chính mình, mọi thứ dường như trở nên xa vời.
Hư ảo đến không chân thực.
Nhưng Đỗ Duy cũng hiểu rõ, dù phân tích, suy nghĩ thế nào đi nữa, nếu không có thông tin hỗ trợ đầy đủ thì hắn không thể có câu trả lời chính xác.
Không…
Nói như vậy không đúng.
Chính xác mà nói, dù chiếm được thông tin mong muốn, hắn cũng không muốn tin vào điều đó.
Trừ khi hắn tận mắt chứng kiến, tự mình trải nghiệm thì mới có thể chấp nhận.
Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ rất xa lạ.
Thế giới quá ác với hắn.
Vào lúc này, tâm trạng của Đỗ Duy rất phức tạp, rất uể oải.
Sự kiệt quệ về thể xác không thể so sánh với sự kiệt quệ của tâm hồn.
Kết quả, phong thư trong túi hắn cũng không dám xuất hiện, vì sợ sẽ khiến Đỗ Duy tức giận, bởi vì trực giác cho hắn biết Đỗ Duy hiện tại cực kỳ nguy hiểm.
Chuyện gì cũng dám làm. Giống như một người đã bị stress quá lâu, cần xả gấp.
Bầu không khí rất dị dạng.
Đỗ Duy tiếp tục đi trong bóng đêm không biết bao lâu, cho đến khi hắn đột ngột dừng lại, sự dị dạng này mới kết thúc.
"Tôi nên rời khỏi đây."
Giọng nói vẫn bình thản.
Người đàn ông này luôn lãnh đạm, như thể làm chuyện gì cũng nắm chắc, dù gặp khó khăn gì cũng có thể đối mặt với thái độ lý trí nhất.
Lấy ra bức tranh sơn dầu đã cuộn lại từ trong áo.
Tiếng đẩy cửa cót két vang lên.
Đỗ Duy bước qua cánh cửa, rồi biến mất trong bóng tối.
...
Vào lúc này, ở một nơi khác.
Trong thực tế, trong khu biệt thự của New York.
Nhà vẫn còn tối.
Kim đồng hồ cổ lại quay bình thường, từ quay nhanh vùn vụt đến chậm dần đều.
Cuối cùng, các cây kim đồng hồ chồng lên nhau, chuyển qua từng mốc thời gian một.
Và ở trên mặt đồng hồ, đột ngột một cánh tay tái nhợt duỗi ra, đồng thời ngón trỏ hướng phía trước kim đồng hồ, ngăn chặn vòng quay của nó.
Vào lúc này là đúng 8 giờ tối.
...
Trên đường cao tốc cách thành phố New York 500 km.
Nói chính xác, nó là mặt sau của con đường mang tính khái niệm.
Bóng ngược của thành phố Tây Ghana xuất hiện ở mặt sau của đường cao tốc.
Nhìn xuống, bóng ngược của toàn thành phố được đảo ngược, trực tiếp lõm vào thế giới này.
Nó không tồn tại trong thực tế, chỉ là một tồn tại khái niệm.
Trong bóng ngược của thành phố này, trường học đã bị Đỗ Duy đào hố rất nhiều lần, hàng trăm ác linh học sinh đều trốn trong đó.
Trong thành phố này, trời đang mưa.
Nhưng các ác linh học sinh đều bị mắc kẹt trong trường.
Vì có xe buýt đậu ngoài trường.
Ừm…
Đây là kẻ thù số một của Đỗ Duy.
Hắn từng được sử dụng nó như một phương tiện di chuyển kỳ dị, nhưng sau đó đã trở thành kẻ thù không đội trời chung trong cuộc đối đầu với ác linh Đỗ Duy.
Nó từng muốn biến ác linh Đỗ Duy thành tài xế.
Nhưng cuối cùng, chiếc xe đã bị ác linh Đỗ Duy hạ đo ván.
Tuy nhiên, ác linh Đỗ Duy thời đó không khủng khiếp như bây giờ, nó không thể phá huỷ xe buýt.
Thế cho nên, thứ này vẫn này tồn tại cho đến giờ.
Bây giờ, xe buýt dừng trước cổng trường, hình như nó muốn đưa học sinh đi, nhưng Ngôi nhà kinh dị vẫn lơ lưng phía trên trường học, cắn chết không thả.
Hai quái dị này vẫn chiến đấu với nhau.
Từ tranh giành ngôi trường đến tranh giành bóng ngược của thành phố.
Có thể nói, xe buýt rất vô tội, không làm trái quy luật của nó, nó sẽ không giết người.
Ngôi nhà kinh dị thì hoàn toàn trái ngược, nó rất căm ghét con người. Nó là một kẻ cướp, bí mật đoạt lấy trường học, thứ vốn luôn thuộc về xe buýt.
Hai tồn tại quỷ dị không thể làm gì được nhau.
Chúng đã duy trì trạng thái này trong một thời gian dài.
...
Không gian quỷ trong bức tranh sơn dầu.
Đỗ Duy thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đăm chiêu.
Đúng vậy, hắn đã trốn trong cánh cửa bên trong bức tranh, quan sát thế giới bên ngoài trong một thời gian dài.
Chắc khoảng hơn 2 giờ.
"Mặc dù ngay từ đầu tôi đã biết lúc đi ra sẽ gặp xe buýt và Mgôi nhà kinh dị, nhưng tình trạng của tôi đã tồi tệ hơn trước rất nhiều."
"Lá bài tẩy đã dùng gần hết. Thân phận của ác linh Đỗ Duy tạm thời không dùng được nữa, cũng không làm được."
"Tại sao tôi lại chọc phải nhiều ma quỷ như vậy."
Đỗ Duy rất bất lực.
Ở thế giới phía sau cánh cổng địa ngục, ác linh Đỗ Duy đã dùng sức mạnh của cân vàng để hiến tế tất cả ác linh sau cánh cửa ngoại trừ Annabelle, cưỡng bức tái tạo một cơ thể làm vật chứa cho Ma Thần.
Quân đoàn ác linh tích luỹ bấy lâu nay đã bị xài hết.
Giờ đây trên thân hắn, trừ những vật phẩm đặc biệt đó, chỉ còn lại Cái Bóng ở cấp độ ma linh, phong thư phế vật, và Annabelle trốn trong Cái Bóng.
Cho dù cộng thêm hắn, cũng không thể sống sót trước 2 tồn tại quỷ dị này.
"Suy cho cùng, tôi vẫn chưa có đủ lá bài tẩy."
Đỗ Duy vẫn tỉnh táo, cố gắng phân tích tìm ra lối thoát.
Sau đó, hắn lấy một quả bóng bay nhỏ màu đỏ trong túi ra, suy nghĩ rồi đặt nó lại.
"Vô ích. Ngay cả trong thời kỳ đỉnh cao của Penniwise, nó cũng không thể sánh bằng hai tồn tại quỷ dị."
"Cái Bóng cũng không được, năng lực Đánh Dấu của tôi không thể phát huy tác dụng."
Cái gì chưa phân tích ra được. Đỗ Duy càng phân tích, hắn càng cảm thấy trạng thái của mình rất tệ.
Nếu không có thú với xe buýt và Ngôi nhà kinh dị, Đỗ Duy đã có thể rời khỏi bức tranh sơn dầu, lên xe rời đi.
Chỉ cần ác linh Đỗ Duy còn xài được, hắn có thể thay đổi thân phận, trực tiếp chiến đấu.
Nhưng thực tế rất đắng cay. Đỗ Duy cảm thấy khó chịu.
"Với mối thù của xe buýt với tôi, chỉ cần tôi lò đầu ra, nó sẽ cố hết sức giết chết tôi."
"Ngôi nhà Kinh dị nằm ngay phía trên trường học."
"Nếu như tôi có thể lén lút ra ngoài thì tốt."
Nói đến đây, đôi mắt của Đỗ Duy bỗng sáng lên.
Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu.
"Xem ra tôi vẫn còn có một cái lá bài tẩy chưa dùng tới."
"Ngoài Cái Bóng, phong thư, và thứ mà tôi không muốn chạm vào Annabelle, còn có một ác linh ác mộng bị tôi giam trong giấc mơ của mình."
Nói xong, Đỗ Duy nhắm mắt lại.
...
Trong giấc mộng, Freddy đang cúi sát đất.
Nó dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để vạch tên lên vách tường của phòng giải phẫu.
Đó là Đỗ Duy.
"Freddy tao coi như đã nhìn thấu, cái gì mà Chúa, Satan, tất cả chỉ là đồ giả."
"Trên thế giới này, chỉ có một ma quỷ, chính là Đỗ Duy."
"Freddy em là tín đồ trung thành nhất của anh. Nếu anh có thể nghe thấy em, hãy cho em được chết êm ái, em không muốn sống nữa."
Sau khi bị giam trong giấc mơ, Freddy như bị tâm thần phân liệt, chán sống thèm chết.
Hết cách, ai bảo Ryan liên tục gọi điện quấy rối vào lúc 12 giờ đêm, mắng mỏ, chế nhạo, xúc phạm nó, gọi nó là nô lệ.
Cuộc sống như vậy, cả ác linh cũng không thể gánh nổi...