Cộp cộp cộp…
Trong giấc mơ, khi Freddy đang dập đầu cầu nguyện, nó đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất quen thuộc.
"Ma quỷ Đỗ Duy?"
Mắt nó sáng lên, lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Sau đó, nó nhìn thấy Đỗ Duy khoác áo gió đi tới, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nó, dừng lại trên cái tên khắc trên tường.
Đỗ Duy cau mày nói: "Mày thật sự muốn chết đến vậy sao?"
Freddy phấn khích đến mức rưng rưng nước mắt.
Nó trực tiếp quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu: "Đúng vậy, ngày nào em cũng muốn chết."
Chúa biết, rốt cuộc Freddie đã trải qua những gì trong thời gian này?
Trong giấc mơ không có khái niệm thời gian.
Nhưng nếu dùng phép loại suy, Freddy một nửa thời gian muốn tự sát, một nửa thời gian suy sụp.
Có thể nói không còn lâu nữa nó sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần.
"Anh chiều em đi, cho em cơ hội chết được không?"
Freddy rất khúm núm cầu xin: "Cuộc sống của ác linh như em rất u ám, sống thì có lợi ích gì?"
"Thế giới bên ngoài không liên quan gì đến em."
"Em không thể làm gì ngoại trừ việc bị Ryan nhục mạ, và sỉ nhục mỗi ngày."
"Cuộc sống này đối với tôi là một cực hình."
Nói xong, Freddy quỳ bò đến bên Đỗ Duy, cố gắng hôn giày của hắn, nhưng Đỗ Duy đã ghê tởm đá văng nó ra xa.
Nhưng Freddy vẫn lì.
"Cho em……"
"Nhanh lên được không, Ryan lát nữa sẽ gọi lại cho em."
"Van xin anh... nếu anh có lòng tốt, anh giết em đi..."
Mỗi câu nói đều xuất phát từ trái tim.
Không ai muốn chết hơn Freddy.
Tuy nhiên, Đỗ Duy không hề có lòng nhân hậu.
Hắn chán ghét nói: "Lần này tao tới đây, không phải để kết liễu cuộc đời của mày, mà để thả mày ra ngoài, cho mày tự do."
Freddy choáng váng.
Tự do?
Đó là gì?
Từ đó có vẻ hơi xa vời với nó.
Nó xa đến mức nó thậm chí không thể hiểu nó có nghĩa là gì.
"Tự do là gì?"
Lần này đến phiên Đỗ Duy ngạc nhiên, anh ta nhìn Freddy bằng ánh mắt kỳ lạ.
Qua một lúc lâu, mới đăm chiêu nói: "Tự do có nghĩa là mày có thể rời khỏi đây. Không cần bị Ryan xúc phạm, mày có thể đi bất cứ đâu tùy thích."
Freddie chợt nhận ra: "Vậy ra đó là ý nghĩa của tự do".
Vừa nói vừa cười thích thú.
Nhưng nghĩ đến một khả năng nào đó, nó bỗng không kìm được khóc.
Freddy điên cuồng lắc đầu: "Tao không tin, mày chính là quỷ. Mày nhất định muốn đùa bỡn tao. Đừng tưởng rằng tao không biết, tao và mày đã đạt thành giao dịch, nhưng đến giờ tao vẫn không biết nội dung giao dịch là gì?”
"Tự do không liên quan gì đến tao từ lâu."
"Tao không đi đâu cả, mày cứ giết tao cho rồi."
Khi còn là một con người, Freddy không thông minh lắm.
Nhưng là một ác linh, nó cảm thấy chỉ số thông minh cao hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là do chịu đủ giằng vặt, Đỗ Duy cũng khó xử, hắn vội giải thích: "Tao không lừa mày, tao muốn trả tự do cho mày, giao dịch trước đây giữa chúng ta không như mày nghĩ."
"Giờ tao cần năng lực của mày."
Freddy vẫn gan lì: "Xem đi, mày chỉ muốn đùa bỡn tao."
Đỗ Duy lại giải thích: "Nếu tao muốn giết mày, ta đã giết mày từ lâu. Giờ tao rất cần sử dụng năng lực của mày, bởi vì tao đã lâm vào bế tắc, không thể rời đi nếu không có sự giúp đỡ của mày."
Freddy lắc đầu nói: "Đừng hành hạ tao nữa. Dù mày có nói gì đi nữa, tao cũng sẽ không tin. Dù tao không tin vào Chúa chỉ tin mày, nhưng mỗi lời nói của mày đều toàn là lừa dối."
Đỗ Duy xoa xoa cái trán đau đớn.
Hắn nói: “Đúng vậy, tao chỉ đang lừa mày, giao dịch giữa tao và mày cũng rất quỷ quyệt. Toàn là cạm bẫy, mày đã trở thành nô lệ của tao, hài lòng chưa?"
Freddy chán nản nói: "Tao biết nó là như vậy."
Đỗ Duy thở dài.
Hắn không thể hiểu tại sao Freddy lại trở thành như bây giờ.
Dường như nó không khác gì bệnh nhân tâm thần.
Nhưng nghĩ đến việc hắn cần sự giúp đỡ của Freddy để rời đi.
Hắn rất kiên nhẫn nói: "Là như thế này, tao và một người bạn lúc trước đều bị mày kéo vào trong mộng. Mày còn nhớ người đó không?"
Freddy ngơ ngác gật đầu: "Nhớ, gã tên là Tom, cảnh sát trưởng thành phố New York."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Lát nữa tao sẽ thả mày ra khỏi giấc mơ, tao muốn mày kéo tao vào trong giấc mơ của anh ta, sau đó kéo tao ra khỏi đó. Mày làm được không?"
Freddy mặc cả: "Có thể được, nhưng tôi được chỗ tốt gì?"
Ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh, đang mặc cả với mình sao?
Vì vậy hắn trầm giọng nói: "Tao có thể cho mày tự do."
Freddy chua chát nói: “Tự do mà mày cho không phải tự do thực sự.”
Đỗ Duy rất bất lực.
Hắn luôn tự nhận hiểu rõ về ác linh, và thấu hiểu trái tim con người.
Nhưng giờ hắn thật sự không hiểu được suy nghĩ của Freddy.
Tự do cũng không muốn, nó còn muốn gì nữa?
Chết sao?
Đỗ Duy thăm dò hỏi: "Tao cho mày giải thoát?"
Freddy mừng như điên, đổi giọng: "Đây là anh nói đó nha, không được phép lươn lẹo..."
Đỗ Duy mỉm cười: "Đừng lo lắng, tao không bao giờ nói dối."
Nói xong, Đỗ Duy lại nghĩ đến những ác linh trong trường.
Tình trạng hiện tại của hắn rất tồi tệ, nhật định phải giải quyết vấn đề.
Nếu không có những lá bài tẩy, chắc chắn không thể sống sót cho đến khi ác linh Đỗ Duy hồi phục.
Quân đoàn ác linh phải tiếp tục mở rộng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nói: "Được rồi, mày có thể kéo ác linh vào trong mộng được không? Tao có một ý tưởng táo bạo."
Hắn chuẩn bị học theo Ngôi nhà kinh dị, làm một kẻ trộm.
Freddy khó hiểu nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng là cần phải có ước mơ để chống đỡ. Giấc mơ của Tom không thể chứa được nhiều ác linh như vậy, bằng không gã sẽ chết."
Đỗ Duy chỉ vào chính mình: "Tao thì sao?"
Freddy rùng mình: "Anh hả, tôi nghĩ kéo vài trăm ác linh cũng vô tư, dù sao mày đã nhốt cả ác ma nữ tu trong mộng."
Nghe vậy, đôi mắt của Đỗ Duy sáng lên.
Ác linh ác mộng này đã cho mình niềm vui bất ngờ.
"Ừm, trong trường hợp đó, thì bây giờ mày hãy ra ngoài, giúp tao lôi hơn một trăm ác linh học sinh ngoài kia vào trong giấc mơ của tao."
Freddy vỗ vỗ ngực: "Quá dễ, để đó cho tôi."
...
Trong bức tranh sơn dầu, bên ngoài giấc mơ.
Khi Đỗ Duy mở mắt ra, Freddy đã nhảy ra.
"Đây là không gian ma quỷ trong bức tranh sơn dầu?"
"Tôi biết ngay tự do mà anh cho tôi không phải là tự do thật sự. May mắn thay, tôi đã thông minh và chọn cái chết."
Giọng của Freddy rất bình tĩnh, trong giây tiếp theo, nó nhìn thấy bóng ngược của thành phố bên ngoài bức tranh sơn dầu, với hàng trăm ác linh đang đứng trước trường học.
Đây là mục tiêu của nó.
Nhưng ngay sau đó, Freddy lập tức sững sờ, nó dụi mắt, khó tin nhìn xe buýt và Ngôi nhà kinh dị. Hai tồn tại quái dị kẹp lấy trường học, không ngừng giành giật lấy trường học về tay mình.
"ĐM!"