Sáng sớm hôm sau.
Thành phố New York chìm trong sương mù dày đặc.
Đỗ Duy thường thức dậy lúc 6 giờ, sau khi tắm rửa xong, quay lại phòng ngủ và bật smartphone đã sạc đầy pin lên.
Vừa mở smartphone, đã thấy khoảng 30 cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn thoại.
90% trong số đó được gửi bởi Alexis.
Đỗ Duy càng lúc càng đau đầu, xem xong hắn bèn soạn một tin nhắn: "Ăn cơm chưa?"
Theo hiểu biết của hắn về Alexis, lúc này bạn gái chắc vẫn đang ngủ.
Vấn đề không lớn. Sau đó, hắn lại gọi cho Cha Tony.
Phải mất một thời gian mới kết nối được.
Nhưng thứ vang lên ở đầu dây bên kia là giọng nói uể oải, mệt mỏi quá đồ của của Tom: "Fuck... bạn tốt của tôi, cuối cùng anh cũng về rồi."
"Để tôi kể cho anh nghe, tối hôm qua tôi có một giấc mộng. Tôi mơ thấy mình ở cùng rất nhiều mỹ nữ, anh còn dẫn theo bạn đi dự tiệc cá nhân của tôi."
"Nhưng anh không làm gì cả, chỉ nói đi ngang qua."
Nghe vậy, khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, nói: "Chỉ là một giấc mơ thôi. Giờ tôi đã về New York, tôi sẽ đến nhà thờ sau. Anh nhớ đánh thức Cha Tony, tôi có chuyện cần nói với ông ấy.”
Tom lớn tiếng nói: "OK, anh cứ qua đây, mấy ngày nay tôi đã tra rõ quy trình hoạt động của Vodun, xem xem có giúp ích gì cho anh không."
Đỗ Duy cau mày: "OK."
...
Sau khi cúp điện thoại.
Đỗ Duy lái xe đến nhà thờ ở Bắc Brook.
Lần trước hắn hỏi Cha Tony liệu Vodun có ác ý với hắn không, thật ra chỉ muốn cho Cái Bóng mạnh lên.
Nhưng giờ Cái Bóng đã trở thành ma linh. Nên không cần nữa.
Tuy nhiên, sau khi trở về từ cánh cổng địa ngục, trong đầu của Đỗ Duy vẫn luôn hiện lên một suy nghĩ.
Đối thủ của hắn là 72 Ma Thần của Solomon.
Mà trên thế giới này, có 72 cánh cổng địa ngục, tương ứng với những Ma Thần đó.
Chắc chắn trong quá khứ đã có một số Ma Thần bị giết.
Ác linh Đỗ Duy cũng đã giết chết một Ma Thần, và đang đồng hóa đối thủ.
Không có nhiều đối thủ.
Hơn nữa hiện tại chỉ có 71 cánh cổng địa ngục, 1 cánh công đã bị ác linh Đỗ Duy xé thành nhiều mảnh.
Mà trên thế giới này, có một số vật phẩm liên quan đến Ma Thần.
Giáo hội đã lên kế hoạch cài nội gián kéo dài hai trăm năm, để thu thập tất cả những vật đó, và giải quyết tất cả các ác linh cùng một lúc.
Đối với điều này, Đỗ Duy cảm thấy không thể thành công.
Bởi vì chỉ cần còn Ma Thần, ác linh vẫn sẽ tái sinh.
"Tôi cần giải quyết vấn đề từ gốc rễ, vẫn phải nghĩ cách giết chết Ma Thần này."
"Nếu đồng hoá thành công, tôi có thể cố gắng tìm từng cánh cổng, giết hết Ma Thần."
"Trong Vodun cũng có loại vật phẩm liên quan đến Ma Thần, có thể trở thành vốn liếng để tôi đạt được mục tiêu của mình."
Khi ở trong xe, Đỗ Duy bắt đầu vừa lái xe vừa tự nói chuyện.
Cân vàng là một ví dụ. Cách sử dụng chính xác của thứ này là những gì Mercer đã nói, có một nửa cơ hội giết được ma linh, dâng đủ đồ tế, phần còn lại dựa vào may mắn.
Ác linh Đỗ Duy lựa chọn hiến tế hơn hai trăm ác linh và tà linh, phục chế một nó khác, kéo Ma Thần khái niệm xuống tế đàn, biến thành tồn tại chân thật.
Sau đó nó đã thắng.
Đối mặt với bản sao của chính nó, nó không thể thua cuộc.
Nhưng đây chỉ là cân vàng, chắc Ma Thần Klimaris có liên quan đến nó sẽ không xếp hạng quá cao trong các Ma Thần.
Ít nhất, ác linh Đỗ Duy trước đây không thể đồng hóa đồng hồ cổ.
Dựa theo đó, thứ hạng của đồng hồ cổ cao hơn cân vàng và cũng trên cả Valak.
"Tôi rất mong đợi bất ngờ từ Vodun."
...
Mười phút sau, bên trong nhà thờ ở Bắc Brook.
Khi Đỗ Duy bước vào phòng khách, Cha Tony và Tom đã mặc quần áo chỉnh tề.
Vừa thấy mặt, Cha Tony đã nói bằng giọng điệu phức tạp: "Đỗ Duy, hoan nghênh con trở về."
Tom cũng nói: "Dù tôi vừa nói điều tương tự với anh vào tuần trước, nhưng... anh bạn, mừng anh trở về New York."
Giáo hội không hề ngạc nhiên trước sự biến mất của Đỗ Duy.
Bởi vì những Hunter do Giáo hoàng Phelan chỉ huy đều biết rằng "ngài Công tước" chắc hẳn đã đi qua cổng địa ngục.
Họ không lo lắng lắm.
Tuy nhiên, ở cấp độ của Cha Tony và Tom thì không thể biết được những bí mật này.
Họ chỉ biết rằng Đỗ Duy có thể lại đưa mình vào nguy hiểm.
Chủ yếu là vẫn rất lo lắng.
Đỗ Duy có chút xúc động, nhưng do tính cách lạnh nhạt, nên bình tĩnh nói: "Lời khách sáo không cần nói tiếp, chúng ta đi thẳng vào chủ đề đi."
Cha Tony và Tom gật đầu.
Cả hai người họ đều trông rất nghiêm túc.
Thấy vậy, Đỗ Duy trực tiếp hỏi Cha Tony: "Gần đây chắc là Vodun liên tục liên lạc với Cha. Bọn họ muốn phát triển Cha thành nội gián, giờ tôi cần liên hệ với người của họ. Cha có thể hẹn giúp con được không?"
Cha Tony suy nghĩ một chút rồi nói: "Đương nhiên, người phụ nữ đó ngày nào cũng muốn quan hệ với tôi. Chỉ cần Cha gửi tin nhắn, ả nhất định sẽ ra gặp Cha."
"Con không biết đây, gần đây Cha bị con ả Emily làm cho rất khó chịu. Cha nói mình bị bệnh, ả nói không quan tâm, thật sự rất kinh tởm."
Đỗ Duy cau mày: "Đừng lo, sau khi con gặp cô ta, cô ta sẽ không làm phiền Cha nữa."
Cha Tony thở phào nhẹ nhõm: "Tốt tốt."
Lúc này, Đỗ Duy lại nhìn về phía Tom.
Tom lập tức vui vẻ nói: "Anh bạn tốt, tôi có mọi quỹ tích hoạt động của Vodun, có giúp được gì anh không?"
Trong suy nghĩ của gã, từ bạn tốt rất có sức nặng.
Đỗ Duy đã giúp gã rất nhiều lần.
Gã rất xấu hổ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng không tấn công Vodun. Quỹ tích hoạt động đối với tôi tạm thời không có tác dụng."
Nghe vậy, Tom lập tức thất vọng, bèn hỏi: "Tôi không thể giúp gì cho anh sao? Tôi nợ anh rất nhiều nhân huệ. Mặc dù tôi biết anh không quan tâm nhưng anh hiểu..."
Lý do Tom luôn hết tiền lương trước khi hết tháng là vì gã đã dùng tiền lương như một khoản trợ cấp, dưới hình thức cá nhân tặng cho người thân của cấp dưới và bạn bè đã chết trong khi thực hiện nhiệm vụ.
Tất nhiên Đỗ Duy biết điều này.
Nhưng càng vì thế, , Đỗ Duy càng không muốn Tom dính líu quá sâu, cả Cha Tony cũng vậy.
Càng biết nhiều, hắn càng cảm thấy con đường phía trước khó khăn biết bao.
Hắn không muốn một ngày nào đó, vì mình, Cha Tony và Tom đã trở thành mục tiêu của Ma Thần.
Một khi đã bị nhắm đến, người bình thường chỉ có một con đường chết.
Ngay cả Hunter cũng chỉ là con kiến trước mặt Ma Thần.
Vì vậy Đỗ Duy nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chỉ làm những gì nên làm. Anh không nên nhúng quá sâu vào vũng nước đục này."
Tom xua tay: "Mẹ kiếp! Cậu đừng có úp úp mở mở, lúc chúng ta đến Ba Lan giải quyết Vidar, cũng đâu có gì nguy hiểm."
"Giờ giữa anh và Vodun cũng không có mâu thuẫn gì, anh cũng đã nói rằng Vodun chỉ muốn đặt cài nội gián trong giáo hội."
"Tôi nghĩ rằng mình rất giỏi đối phó với mấy ả kia."
"Hay là như vậy, tôi có thể trở thành nội gián trong Vodun, tôi có thể chinh phục tất cả phụ nữ trong Vodun."
Mặt của Đỗ Duy tái mét.
Nhưng đồng thời, hắn cảm thấy rằng dường như đây cũng là một cách.
Vodun không phải một giáo phái, mà là một tổ chức tôn giáo bất hoà với giáo hội.
Nình muốn nhắm vào Vodun, nếu Tom có thể gia nhập vào đó, cùng mình nội ứng ngoại hợp, thì cơ hội thành công sẽ cao hơn...
Tuy nhiên, hắn ngãm nghĩ một lúc, cảm thấy rằng làm như vậy sẽ khiến Tom gặp nguy hiểm.
Nhưng lúc này, Tom tự nhủ: "Tôi từng là một người đàn ông được một phụ nữ giàu có bao nuôi. Tôi rất giỏi đối phó với những bà già lãnh cảm. Nếu tôi gia nhập Vodun, chỉ trong vòng một tháng là tôi có thể leo lên vị trí cao nhất."