Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 529 - Chương 529: Dự Định Của Đỗ Duy

Chương 529: Dự định của Đỗ Duy Chương 529: Dự định của Đỗ Duy

Lúc đẩ cửa nhà thờ ra thì đã là 12:08 đêm.

Đỗ Duy đã không đánh thức Tom và Cha Tony đang phiêu diêu trong mộng đẹp.

Hắn chỉ muốn về nhà. và nghỉ ngơi thật tốt.

Cơ thể đã hoàn toàn kiệt quệ.

Dù có đồng hồ cổ ở nhà, nhưng nói thật đã qua lâu như vậy, hắn cũng đã quen rồi, mỗi lần trở về đều nhìn đồng hồ cổ hồ, quen nghe tiếng kim đồng hồ quay để đi vào giấc ngủ.

Đương nhiên hắn luôn đề phòng đồng hồ cổ.

Ngôi nhà là nơi an toàn nhất, đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Ngủ bên Ma Thần.

Chắc trên đời này không ai có thể giống như Đỗ Duy.

Hắn hít thật sâu, trên chóp mũi của Đỗ Duy có chút lạnh lẽo.

Hắn biến mất một tuần, bây giờ là ngày 7 tháng 7.

Ban ngày thì ổn, nhưng vào ban đêm, sự chênh lệch nhiệt độ bắt đầu tăng lên.

Vào lúc này, Đỗ Duy lại cau mày: "Một tuần..."

Nói xong, hắn lấy smartphone trong túi ra.

Hết pin rồi.

Hắn nghĩ tới một việc. Biến mất một tuần, Alexisis nhất định sẽ gọi chính mình, dù sao trên thế giới này, ngoại trừ em cùng Tom và cha Tony, căn bản không còn ai quan tâm đến hắn.

"Tôi phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý."

Đỗ Duy nói lời này, nhưng lại thấy đau đầu.

Hắn không biết lúc này phải đối mặt với Alexisis như thế nào.

Cô ấy là chuyển thế của Minette.

Theo chân tướng mà hắn tìm hiểu được thì đằng sau cánh cổng địa ngục, trong quá khứ Minette rất yêu hắn.

Dù Đỗ Duy chỉ yêu Alexis.

Nhưng lỡ một ngày nào đó trong tương lai, Alexis đột nhiên khôi phục ký ức kiếp trước, chẳng phải sẽ biết được kiếp trước hắn đã bóp cổ em, suýt chút nữa bóp chết em?

Những gì hắn đã trải qua đang lặp lại một khoảng thời gian nhất định trong quá khứ.

Dù Đỗ Duy không thích điều này chút nào.

Nhưng bạn gái của hắn thì khác...

"Có lẽ do mình nghĩ quá nhiều, Alexis làm sao có thể nhớ lại ký ức kiếp trước?"

"Ryan thậm chí không thể nhớ, không lý gì em ấy có thể."

"Hơn nữa, ngay cả khi em ấy nhớ được, em ấy có thể làm gì? Chính ác linh Đỗ Duy suýt chút nữa đã giết em ấy. Liên quan gì đến Đỗ Duy tôi?"

Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, cất smartphone vào túi rồi đi về nhà.

Con đường phía trước rất dài.

Nhưng có sương mờ lại giăng đầy.

Hắn chậm rãi đi đến một cửa hàng tiện lợi, sau đó mua một bao thuốc, vừa hút vừa đi một mình.

Ngọn đèn đường mờ ảo kéo dài cái bóng của hắn.

Trông khá đơn côi.

Nhưng ngay sau đó, cái bóng hắn biến mất trong sương mù, bóng cũng không thấy, chỉ còn lại ngọn đèn đường.

...

Vào 1:20, ngày 7 tháng 7.

Đỗ Duy đến trước cửa nhà.

Hắn đã đi bộ một lúc lâu, chiếc áo gió đang mặc lúc này đã bị sương mù thấm ướt.

Lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ, xoay chìa.

Cách...

Kèm theo đó là tiếng mở cửa nhức răng.

Đỗ Duy bước vào căn nhà tối om. Hắn bật công tắc đèn trong phòng khách.

Phòng khách lập tức bừng sáng.

Đồng hồ cổ vẫn treo trên tường, vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi.

Nhưng sắc mặt của Đỗ Duy trở nên xấu xí.

Bởi vì hắn nhìn thấy phòng khách rất bừa bộn, nhiều tài liệu đều đã nát vụn, đồ gia dụng ngổn ngang, ghế sô pha cũng nát làm đôi.

Chưa kể đến những vật trang trí như bàn cà phê.

Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, chụp đèn rủ xuống bóng đèn, dây điện lòi ra bị trọng lực kéo xuống.

"Nhà tôi bị cướp sao?"

"Hay New York lại xảy ra động đất?"

Đỗ Duy nhìn đồng hồ cổ: "Mày đã làm gì trong một tuần tao đi khỏi?"

Đương nhiên không thể là kẻ trộm. Dù có kẻ trộm vào thì cũng chết chắc.

Mà động đất...

Đồng hồ cổ đã từng gây ra chuyện này.

Nhưng đồng hồ cổ không thể đáp lại Đỗ Duy.

Cách cách cách...

Chỉ có kim đồng hồ đang di chuyển.

Đỗ Duy vô cảm, không nói thêm nữa.

Chỉ cần thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc ác linh Đỗ Duy tỉnh lại, hắn mới có đủ tự tin đấu tay đôi với đồng hồ cổ.

Giờ vẫn chưa tới lúc.

Nghĩ vậy, Đỗ Duy không để ý đến nó nữa, đạp lên mặt đất hỗn loạn, trở về phòng ngủ trên lầu hai.

Trong phòng ngủ, Đỗ Duy lần lượt lấy hết mọi thứ trên người ra.

Xúc xắc, tiền xu, phong thư, mặt nạ, zippo... cả bức tranh sơn dầu.

"Trước đây tôi chỉ coi bức tranh sơn dầu là thứ liên quan đến nguyền rủa, nhưng giờ có vẻ như nó có thể trở thành át chủ bài cứu mạng tôi. Với nó, tôi có thể trốn thoát nhờ Freddy."

"Còn Cái Bóng giờ đã trở thành bóng của tôi, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tôi, muốn phản kháng cũng không thể."

"Hơn nữa nó đã biến thành ma linh. Giờ cho dù tôi không trở thành ác linh Đỗ Duy, sức mạnh của tôi chắc cũng ngang với người của Vanity."

"Hơn nữa tôi có rất nhiều lá bài tẩy, đơn độc đối đầu quỷ dị, cũng không phải không có năng lực phản kháng."

Bất kể từ lúc nào, chỉ có an toàn mới là quan trọng nhất.

Tuy chưa gặp phải tồn tại quỷ dị, nhưng Đỗ Duy đã có thói quen chuẩn bị trước mọi tình huống, giờ hắn đang bất an vì Ngôi nhà kinh dị và xe buýt.

Hắn cứ luôn cảm thấy rằng ác linh trên thế giới đều có ác ý với hắn.

Quan trọng là điều tiếp theo đây Đỗ Duy muốn làm còn điên cuồng hơn trước.

Hắn đã nhắm mục tiêu vào 72 Ma Thần của Solomon, cả giáo hội, Vodun, Twilight và Vanity.

"Có lẽ bắt đầu với Vodun trước là một khởi đầu tốt."

Nói xong, Đỗ Duy nằm trên giường bắt đầu nghỉ ngơi.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, ngay cả phong thư luôn tự xưng là chó săn trung thành nhất cũng không dám ra ngoài quấy rầy hắn.

...

Vào lúc này, ở một nơi khác.

Trong Twilight, tại mật thất của Matthew.

Ngọn đèn dầu soi sáng xung quanh.

Matthew ngồi trên bàn sách, bên cạnh là cây bút có liên quan đến Ma Thần.

Đối diện với hắn, người trung niên da trắng bị trói trên giá thập tự, đôi mắt nhắm nghiền, như đã chết, không còn hơi thở.

Vào lúc này, Matthew mở một cuốn sách cũ.

Nó không dày lắm, nhưng khi lật nó ra, dòng chữ trên trang đầu tiên như sau:

[Chúng tôi vẫn chưa thể chấp nhận những thứ mà ngài công tước đã làm. Tên và gương mặt thật của hắn từ lâu đã trở thành cấm kỵ, nhưng một số người vẫn đang chờ hắn hồi sinh.】

[Trong tương lai xa, có thể một ngày nào đó, hắn sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta theo cách mà không ai có thể ngờ tới.】

[Nhưng phải biết, hắn đã sớm không phải con người, có thể khi trở lại chỉ là cái vỏ rỗng.】

[Nhưng chúng tôi biết ơn sự đóng góp của ngài ấy. Ngài cho chúng tôi biết có nhiều cách để đánh cắp sức mạnh của 72 Ma Thần của Solomon, dù khả năng này rất khó thành công.】

Khi Matthew xem đến đây, ông thở dài âu sầu.

Ở đối diện, trung niên da trắng mở mắt, lạnh lùng nói: "Vậy hắn đã trở lại."

Matthew nói: "Chỉ là hiện tại hắn quá yếu, còn kém cả tôi."

Trung niên da trắng nói: "Hắn là người mở đường, nhưng tôi cũng vậy."

Cuộc đối thoại giữa hai người không phải là hỏi đáp, mà giống như đang lẩm bẩm, cả giọng điệu cũng giống như đúc, chỉ khác nhau về tiếng nói và nét mặt.

Một bên già và một bên trẻ.

Bình Luận (0)
Comment