Vào buổi trưa.
Bên trong nhà hàng ăn uống cao cấp ở Bắc Brook.
Emily, một phụ nữ trẻ góa bụa ngoài bốn mươi, ăn mặc sexy, như thể mới ngoài ba mươi.
Với nụ cười duyên dáng trên môi, cô quyến rũ nhìn Cha Tony và Tom đang ngồi đối diện với cô.
Đương nhiên mục tiêu chính là Tom.
"Chào hai anh, em là Emily, chúng ta đã từng gặp nhau."
Emily nóng lòng lập công, lên tiếng trước.
Nhìn lại Tom, gã kín đáo quan sát thân hình của Emily, không khỏi cười nhếch mép: "Tôi ngửi thấy mùi dục vọng từ người phụ nữ này."
Trong thế giới này, không có ai ngủ với nhiều phụ nữ hơn Tom.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy suy nghĩ của Emily.
Hắn lạt mềm buộc chặt, nói: "Chào em."
Giọng điệu rất khô khan.
Cha Tony thấy khó hiểu, ông ta nháy mắt ra hiệu Tom, nghĩ: "Không phải Tom muốn quyến rũ Emily sao? Sao giờ lại tỏ ra lạnh lùng như vậy?"
Tom liếc nhìn Cha Tony, trong đầu không ngừng cười dâm: "Không ngờ Cha Tony đã ở bên con lâu như vậy, vậy mà vẫn không hiểu phụ nữ."
“Lúc này, chúng ta nên tạo ra sự tương phản, và khơi dậy sự tò mò của phụ nữ”.
"Muốn bắt phải thả, thứ càng khó có được, mới càng quý trọng."
Đây là kinh nghiệm mà gã đã đúc kết được khi được phú bà bao nuôi.
Rất hữu dụng.
Emily ở đối diện thấy biểu hiện của Tom, trái ngược với suy nghĩ của mình, bèn nói: "Anh Tom, em nghe Cha Tony nói anh muốn tham gia câu lạc bộ của bọn em, trở thành hội viên, đúng không ạ?"
Tin tức nhận được khác với thực tế.
Emily nghĩ rằng kế hoạch Vodun không hề bị lộ. Không ai biết thân phận của ả.
Ả muốn đợi sau khi đưa Tom vào câu lạc bộ, sau khi Tom sa đoạ, ả mới để lộ bộ mặt thật của mình.
Bởi như vậy, mới khiến Tom không thể chống lại.
Lúc này, Tom lộ vẻ thích thú: "Đúng vậy, anh rất thích các thiếu nữ trong bữa tiệc của em."
Đầu tiên đem phụ nữ trẻ ra để so sánh.
Emily là phụ nữ, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng lông mày không hề nhíu lại chút nào.
Mà Tom đã phục vụ rất nhiều phú bà.
Quan trọn nhất là quan sát qua lời nói và sắc mặt.
Hắn lập tức nở một nụ cười thâm thúy: "Anh chỉ thích phụ nữ trẻ."
Đây là nói dối. Tom chỉ thích chơi gái. Đặc biệt là chơi chùa.
Emily cười nói: “Còn trẻ thật là tốt, nhưng đáng tiếc, em đã ở tuổi trung niên.”
Cô ấy đưa ra một gợi ý.
Tom giả vờ ngạc nhiên: "À, anh không nhìn ra được, Emily, anh thấy em trẻ hơn rất nhiều phụ nữ."
Emily không khỏi nhếch môi.
Dù biết đó là một lời khen nhưng không người phụ nữ nào lại giận người khác nói mình còn trẻ.
Đồng thời, Tom đã nhìn rất rõ cảnh này.
Gã đã thắng.
...
Bên ngoài nhà hàng ăn uống cao cấp, bên kia đường là một quán cà phê.
Đỗ Duy dựa vào cửa sổ.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm cà phê.
Trước đó, hắn đã liên lạc với giáo hội.
Đảm bảo rằng nếu Tom gặp rắc rối với Vodun, các nội gián sẽ giúp anh ta.
Vào lúc này, smartphone của hắn đột nhiên vang lên.
Đỗ Duy nhấc máy lên xem, số liên lạc đó là của Alexis, bạn gái hắn.
"Tính toán thời gian, sắp em ấy đã tỉnh rồi."
Đỗ Duy đoán rằng Alexis đã nhìn thấy tin nhắn, muốn gọi cho mình, để hỏi hắn đã đi đâu suốt cả tuần.
Thật ra, hắn đã tìm ra một cái cớ, sẽ nói rằng hắn đã đến giáo hội để nghiên cứu thêm, vì nội quy nên hắn không thể sử dụng smartphone của mình.
Hợp lý.
Nhưng điều mà Đỗ Duy không ngờ tới là khi cuộc gọi được kết nối, đó là giọng của ba vợ anh Lawrence.
Giọng bên kia rất gấp: "Đỗ Duy, rốt cuộc có tin tức của con rồi, con phải nhanh chóng trở về, Alexis xảy ra chuyện rồi."
Vừa nghe câu này, bàn tay cầm ly cà phê của Đỗ Duy run rẩy, ánh mắt lập tức lạnh lùng.
Hắn nói với giọng bình tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"
Lawrence lo lắng nói: "Hôm qua, vào khoảng 10 giờ ngày hôm qua, Alexis đột ngột hôn mê, hơn nữa còn nói mớ."
"Ba đã tìm bác sỹ giỏi nhất, nhưng vẫn không thể đánh thức được con bé."
"Hơn nữa thỉnh thoảng con bé còn nói gì mà Ma Thần, Minette, Đỗ Duy..."
"Nói chung, con nhanh qua đây."
Nói mớ…
Minette...
Đỗ Nghe câu này, Duy cảm thấy bấn loạn.
Hắn không biết phải nói gì.
Mà quan trọng nhất là, hôm qua lúc 10 giờ...
Đó chính là thời điểm rời khỏi cánh cổng địa ngục.
Bịch…
Đỗ Duy đặt cốc cà phê xuống, hắn không biết đặt quá mạnh, hay do bóp quá mạnh, nên đã tạo ra những vết nứt trên bề mặt cốc cà phê.
Hương cà phê thơm phức cũng tỏa ra theo những vết nứt.
Người phục vụ bên cạnh lập tức đi tới.
Đỗ Duy vô cảm liếc nhìn đối phương.
Ánh mắt đó quá lạnh lùng.
Đối phương vô cùng hoảng sợ, không nói được lời nào.
"Thưa... thưa ngài... em..."
"Xin lỗi, làm vỡ cốc của quán, đây là tiền bồi thường."
Đỗ Duy lấy ví từ trong túi ra, đặt một xấp tiền giấy xuống, bước ra ngoài mà không thèm quay đầu nhìn lại.
...
Vào 1h sáng.
Tại sân bay Quốc tế Thành phố New York.
Đỗ Duy mới về một ngày, đã lên máy bay đến gia tộc Wittbach.
Trong cabin của máy bay, Đỗ Duy ngồi bên cửa sổ.
Giờ nội tâm của hắn rất lạnh.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với Alexis.
Nhưng trực giác mách bảo rằng điều này chắc chắn có liên quan đến quá khứ mà hắn đã trải qua trong cánh cổng địa ngục.
"Nhưng tại sao lại là bây giờ?"
"Có phải tôi đã rời khỏi quá khứ lặp đi lặp lại đó, ảnh hưởng đến cô ấy một cách vô hình?"
Nếu nó thực sự là như vậy, Đỗ Duy có chút không thể chấp nhận được.
Flag còn chưa được lập.
Nếu điều gì đó xảy ra với Alexis, hắn không biết mình sẽ trở thành cái gì.
"72 Ma Thần của Solomon..."
"Ác ý của tao đối với bọn mày chưa bao giờ mạnh đến vậy."
Giọng điệu của Đỗ Duy không còn chút cảm xúc nào nữa.
Hắn lấy mặt nạ ra khỏi quần áo.
Toàn bộ mặt nạ cũng toát ra khí chất không nói nên lời.
Phía trên mặt nạ, hoa văn quỷ dị giống như đại dương ngày càng rõ ràng hơn.
Tốc độ đồng hóa Ma Thần của ác linh Đỗ Duy đã nhanh hơn.
...
Vào lúc đó, trong gia tộc Wittbach.
Nhiều bác sĩ giàu kinh nghiệm đang chờ đợi bên ngoài phòng vô trùng.
Cánh cửa đột ngột mở ra, Lawrence phờ phạc bước ra cùng một bác sĩ lớn tuổi.
Bác sỹ nói: "Thưa ông Lawrence, vấn đề của con gái ông không nằm ở cơ thể, mà nằm trong tiềm thức của bộ não. Chúng tôi không thể tìm ra giải pháp nào. Tôi thực sự xin lỗi."
Lawrence lắc đầu, không nói gì.
Ông ta châm cho mình một điếu thuốc, trông rất phờ phạc.
"Khi nào con rể của tôi trở lại, nhất định sẽ có cách."