Khi xuống máy bay, trời đã tối.
Trước sân bay, hàng chục chiếc Rolls-Royce Phantom đã đỗ sẵn. Hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen bước ra khỏi sảnh sân bay, lạnh lùng vây quanh Đỗ Duy.
Lập tức có người tới mở cửa xe. Ngồi trên máy bay hơn 6 tiếng, cuối cùng cũng xuống máy bay. Thời gian dài như vậy, Đỗ Duy lại càng khó chịu.
Khí tức lạnh đến rợn người, cảm giác như không thể lại gần được. Ngay khi xe bắt đầu chuyển bánh.
Đỗ Duy ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong túi, phong thư thu lại khí tức của bản thân, trạng thái của Đỗ Duy khiến nó bản năng sợ hãi, không dám xuất hiện.
Nhưng trên tờ giấy, một dòng chữ đã xuất hiện.
[Chủ nhân rõ ràng là kẻ xấu, làm đủ chuyện xấu xa, hủy diệt thế giới, thậm chí còn dám giết Ma Thần. Tại sao khi biết người phụ nữ đó xảy ra chuyện, ngài ấy lại phản ứng mạnh như vậy?】
[Không hề giống ngài ấy...]
[Lẽ nào tôi không hề hiểu ngài ấy sao?】
Phong thư bắt đầu phủ định chính mình. Trên thực tế, đối với Đỗ Duy, phản ứng của hắn quả thực có chút khác với những gì nó nghĩ.
Bao lâu nay, hắn luôn bình tĩnh và lý trí, không hề dao động cảm xúc.
Việc mất đi nhân tính, ngoại trừ hắn có thể cảm giác được, những người khác thì rất khó.
Sở dĩ có thể như vậy, thuần túy là vì Đỗ Duy là loại người như thế, hắn rất khó thổ lộ với người khác.
Nếu không có Alexis, Tom, Cha Tony… có lẽ đến giờ hắn vẫn cô độc, chỉ có Cái Bóng và phong thư bên mình.
Hắn có tình cảm đặc biệt với Alexis. Chắc chắn có thích. Nhưng nói đến tình yêu thì Alexis yêu hắn còn nhiều hơn hắn yêu Alexis.
Không hề bình đẳng. Trong kiếp trước một người phụ nữ yêu hắn, cho hắn tất cả, thậm chí cho hắn năng lực nhìn thấy tương lai. Thật trái ngang.
Giờ Đỗ Duy có thể nói với bản thân rằng hắn không còn ký ức quá khứ, không thể thừa nhận Minette. Nhưng có một giọng nói trong tim đang nhắc nhở hắn. Mọi thứ có thể đều là sự thật.
Chỉ là giờ hắn vẫn chưa giải đáp được hết những bí ẩn. Vào lúc này, smartphone của Đỗ Duy đột nhiên vang lên.
Hắn cau mày, lấy smartphone ra, thấy người gọi đến là Tom, bèn im lặng.
Chuông reo liên tục.
Tài xế lái xe quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút khó hiểu. Đỗ Duy không để ý gã.
Hắn chỉ nhìn vào màn hình điện thoại, một lúc sau mới bấm nút trả lời. Đầu bên kia, Tom khó hiểu hỏi: "Bạn của tôi, anh đi đâu rồi? Sao gọi mãi không được, báo số điện thoại hiện giờ không liên lạc được? Anh rời khỏi New York rồi sao?”
Sau đó lại nói: "Ồ đúng rồi, tối nay tôi có thể lừa Emily lên giường. Anh cứ chờ tôi, tôi sẽ giúp cô chinh phục toàn bộ Vodun."
Nghe vậy, Đỗ Duy chỉ ậm ừ.
Giọng của Tom ở đầu bên kia lập tức thay đổi: "Đỗ Duy? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Tình trạng của anh có vẻ không ổn."
"Tôi ổn."
Tom kiên định nói: "Không, chắc hẳn anh đã gặp phải chuyện gì đó. Tôi có thể nghe ra cảm xúc hiện tại của anh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Đỗ Duy đáp: "Tôi sẽ giải quyết, anh không cần lo cho tôi."
Tom hỏi: "Chắc lẽ anh thất tình sao?"
Đỗ Duy nghẹn ngào.
Hắn nói: "Đừng nghĩ nhiều, Alexis gặp chút rắc rối, hiện tại tôi đang gấp rút giải quyết."
Tom ngạc nhiên nói: "F*ck! Bạn gái anh bị sao vậy? Ai làm?"
Đỗ Duy nắm chặt tay, lại nói: "Thật ra cũng chẳng có gì to tát, tôi sẽ giải quyết."
"Được rồi, cứ như vậy trước, tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, giờ tôi rất mệt mỏi, Tom anh có hiểu không?"
Tom rầu rĩ nói: "Tôi không phải là anh. Tôi không biết anh đã gặp phải rắc rối như thế nào, nhưng tôi biết anh rất rõ. Anh luôn cư xử lý trí trong mọi tình huống, như thể mọi chuyện đều có thể giải quyết được."
"Nhưng giờ tôi lại cảm thấy anh đang rất buồn."
"Anh bạn, nếu anh cần giúp đỡ, cứ nói cho tôi biết!"
Đỗ Duy cười: "OK..."
...
Bên trong gia tộc Wittbach.
Trước phòng bệnh vô trùng.
Các bác sĩ đều đã đi hết.
Đứng ở cửa, gồm những người thân trong gia đình Alexis, là ông nội và cha mẹ.
Mọi người đều rất buồn.
Alexis là trưởng nữ, cô có địa vị rất quan trọng trong gia đình này.
Tình cảm gia đình càng quan trọng hơn.
Bây giờ họ đang đợi sự trở lại của Đỗ Duy, khi y học không thể giải quyết nó, mọi thứ chỉ có thể dựa vào vòng linh dị.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Chờ cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tiếng bước chân cộp cộp từ xa vọng lại.
Già John, ông nội của Alexis, vui mừng, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
"Đỗ Duy, con đã trở lại."
Lawrence và vợ cũng vậy.
Đỗ Duy lạnh nhạt gật đầu, đi tới cửa phòng bệnh.
Hắn vào thẳng chủ đề: "Hiện tại tình hình của Alexis đã đỡ hơn chưa?"
Ba vợ Lawrence lắc đầu: "Không, thậm chí cô ấy không nói mớ nữa, như thể đã trở thành người thực vật."
Ánh mắt của Đỗ Duy rất lạnh, hắn nói với những người khác: "Tôi đi vào trước, đừng để người khác làm phiền."
Nói xong, hắn mở cửa bước vào phòng bệnh vô trùng.
Alexis đang nằm trên giường bệnh trong bộ đồ ngủ màu be. Nước da của nàng rất khỏe mạnh, không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh tật.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, không phát giác ra gì bất thường.
Đỗ Duy bước đến bên giường, và nhìn xuống Alexis đang bất tỉnh.
Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh.
"Anh không phải bác sỹ."
Đỗ Duy nói: "Em cũng không bị ác linh nhắm tới."
"Nếu anh có thể Đánh Dấu em, điều đó có nghĩa là em thật sự không phải là người."
"Có người đã tiên đoán rằng tên của em là Minette, giờ anh biết em là kiếp sau của người phụ nữ đó."
"Lời tiên tri còn nói rằng em sẽ bị Ma Thần nguyền rủa."
"Anh đã gánh thay em những thứ này rồi."
"Nhưng em biết không, giờ anh rất ghét số mệnh chết tiệt, Ma Thần chết tiệt!"
"Những thứ đó khiến anh phát ốm."
Giọng của Đỗ Duy rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người ta lạnh sống lưng.
Hắn lẩm bẩm: "Phong thư."
Ngay lập tức, phong thư bay ra khỏi túi của hắn.
[Chủ nhân, xin ngài ra lệnh.】
Đỗ Duy nói mà không cần nhìn: "Nhớ lại cho tao, nhớ lại làm sao em ấy thành ra như thế này?”
[Mười phút trước...]
Thông tin này vừa xuất hiện trên bức thư.
Đỗ Duy nắm chặt phong thư: "Thứ tao muốn không phải là thông tin từ mười phút trước."
[Nhưng thưa chủ nhân, phong thư chỉ có thể quay trở lại mười phút trước, trừ khi giới hạn phong thư có thể được gỡ bỏ, ngài biết rằng cần cây bút của Twilight...]
[Mà ngài... ác linh ngài đang ngoại tuyến. Ngài không thể một mình lấy cây bút từ Matthew. Ông ta càng không thể đưa nó cho ngài.】