Vào lúc này, trong cả căn phòng, chỉ còn lại Đỗ Duy và Alexis đang bất tỉnh.
Freddy đã trở lại giấc mơ của mình.
Tiếp tục tận hưởng cuộc sống của nó.
Đỗ Duy ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Alexis hồi lâu.
Khoảng nửa giờ hoặc lâu hơn, hắn đứng dậy đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa bước ra.
Ở ngoài cửa, già John và ba vợ đã đợi từ lâu.
"Con có thể cứu được Alexis không?"
Với tư cách là ông nội của Alexis, già John đã lên tiếng trước.
Ba vợ Lawrence cũng quan tâm hỏi: "Đỗ Duy, sắc mặt của con rất xấy, có phải xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng không?"
Nghe vậy, Đỗ Duy miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Tuy tạm thời không cách nào giải quyết, nhưng con đã tìm ra cách, nhất định sẽ cứu được em ấy."
Lawrence muốn hỏi tiếp, nhưng mở miệng, lại nói không thành câu.
Vợ ông cũng quay đầu qua chỗ khác, đôi mắt đỏ bừng dựa vào vai hắn.
Tiếng khóc rất bi thương.
Già John nhìn Đỗ Duy, lão chống gậy gõ xuống đất, nói: "Con đi cùng ông, chúng ta vừa đi vừa nói."
Nói xong, bèn xoay người rời đi.
Còn Đỗ Duy chỉ có thể nói: "Dạ..."
Đồng thời, hắn cho ba mẹ vợ một cái nhìn an ủi, ngụ ý hai người không cần lo lắng, vì mọi chuyện đã có hắn lo.
...
Trong một góc u ám, bên cửa sổ.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, mà già John và Đỗ Duy đều khuất sau bóng tối.
Một già một trẻ. Cả hai đều không thể nhìn rõ mặt nhau.
Không khí có vẻ hơi trầm mặc.
"Con là một cậu bé ngoan..."
Trong bóng tối, giọng điệu của già John rất phức tạp.
"Alexis cũng là một đứa trẻ ngoan, con bé rất tốt bụng, rất nhiều chuyện đều do con bé gánh, vì vậy ông rất biết ơn con đã che chở và bảo vệ con bé."
Nói đến đây, già John không thể không dùng gậy đập tường, tạo ra một động.
Giờ ông rất dễ cáu gắt.
Hắn tức giận nói: "Nhưng giờ em ấy đã xảy ra chuyện, em ấy không thể tỉnh lại, tại sao số phận lại đối xử tàn nhẫn đối với em ấy như vậy?"
"Con bé không làm gì sai cả."
Già John nói.
Đỗ Duy nghe xong lời này, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, có thể hiểu được tâm trạng của lão nhân gia, nhưng không biết nên dùng lời nói dối nào để xoa dịu.
Hắn chỉ có thể chuyển chủ đề: "Con sẽ giải quyết triệt để vấn đề của Alexis, như con đã nói, giờ con đã tìm ra hướng đi."
"Hướng đi?"
Old John gằn giọng: "Ông biết con sẽ làm, cũng biết con chắc chắn có thể làm được, nhưng ông rất tức giận, con có hiểu không?"
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Tức giận sẽ chỉ khiến người ta đánh mất lý trí."
Ông già John xua tay: "Nhưng đôi khi, sự tức giận khiến người ta trở nên dễ hiểu hơn, chẳng hạn như bây giờ."
"Đỗ Duy, ông nhìn thấy rất nhiều thứ không tưởng được từ con."
"Con nói cho ông biết, phương hướng của con là gì?"
"Con có linh cảm rằng những gì con sắp làm sẽ rất nguy hiểm."
Trên thế giới này có rất nhiều người thông minh.
Là gia chủ của gia tộc Wittbach, già John dày dặn kinh nghiệm, nhìn ra được Đỗ Duy rất ưu sầu, cũng cũng không phải cái gì cũng có thể kiểm soát được như biểu hiện bề ngoài.
Nhưng Đỗ Duy không muốn giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng nói: "Không có cái gọi là nguy hiểm. Con chỉ muốn bắt đầu từ kẻ đưa ra tiên đoán, đây không chỉ là việc của Alexis, mà còn là của chính con."
Già John sửng sốt: "Đúng vậy, con thay thế Alexis, dính phải lời nguyền nhắm vào con bé."
Đỗ Duy không nói gì.
Hắn đứng trong bóng tối, dựa vào tường, đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm.
Bóng đêm dày đặc, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, nhưng lúc này một đám mây đen lơ lửng trên cao, trông rất mơ hồ.
Cứ như thể phủ một lớp sương mù vào trái tim hắn.
Hắn tự nhủ: "Tôi cần trở lại giáo hội, lại nhìn vào Máu của Jesus trong ao máu, liên lạc với Vanity, và thậm chí gia nhập giáo phái này."
Giáo hội tương ứng với Minette, bởi vì khi hắn nhìn thấy Máu của Chúa Jesus, hắn nghe thấy tiếng Alexis, thật ra cũng là giọng của Minette.
Vanity tương ứng với người muốn kết hôn với Alexis.
Bên kia phải biết điều gì đó.
Còn về thành phố Massas. Ở dưới lòng đất là người chế tạo mặt nạ, cùng với thứ do Ma Thần để lại.
Trước khi ác linh Đỗ Duy chưa thức tỉnh.
Nếu Đỗ Duy lựa chọn đi vào đó, rất có thể hắn sẽ mất mạng.
Trừ khi hắn chỉ ở ngoại thành, nhưng như thế thì vô nghĩa.
Suy cho cùng, Alexis không có ý thức...
Không biết già John đã rời khỏi đây từ lúc nào.
Chiếc nạng chạm đất, tiếng gõ xa dần.
Trong bóng tối, một đốm lửa đỏ rực chợt hiện lên.
Đỗ Duy châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi dài.
Thuốc lá vào phổi.
Vừa khó chịu vừa sặc...
Có sự phức tạp trong mắt hắn mà người bình thường không thể hiểu được.
Alexis là bạn gái của hắn. Nhưng lại không có ý thức. Hoặc vốn luôn không có, hoặc đã biến mất khi hắn trở về từ cổng địa ngục.
Hắn nhận được kết quả không như mong muốn. Còn phải trả một cái giá khá đắt.
"Từ đầu tới giờ, tôi đã chịu quá nhiều khổ đau, nhìn thấy sự tuyệt vọng khiến người ta không thể thích ứng."
"Nhưng tôi không thể oán hận."
"Tôi chấp nhận, gánh chịu, có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện."
"Nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó, vận mệnh có thể đối với em ấy tốt hơn."
"Trừ cái đó ra, tôi không có yêu cầu gì khác."
...
Trong đêm khuya thanh vắng.
Một chiếc Rolls Royce rời khỏi gia tộc Wittbach.
Nhanh chóng đến sân bay trong thành phố.
Đỗ Duy ngồi trong xe, gọi điện cho Hunter Kane của giáo hội.
"Tôi là Đỗ Duy."
"Hiện tôi đang gấp rút đến San Polia. Tôi cần nhìn Máu của Jesus. Ngoài ra, tôi muốn gia nhập Vanity và trở thành thành viên 13 của giáo phái này."
"Nhưng giờ địa vị của tôi trong giáo hội quá cao."
"Vì vậy, tôi cần anh hợp tác với tôi dựng một vở kịch."
"Chờ sau khi tôi rời đi, lập tức tuyên bố tôi đang đánh cắp Máu của Jesus, phản bội giáo hội."
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Kane nói: "Thưa ngài Đỗ Duy, làm như vậy là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng của giáo hội."
"Ở Vanity đã có ngài Phelan, ngài có thể nhờ ngài ấy giúp."
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Lão không thể không giúp tôi, chuyện này chỉ có thể do tôi tự làm. Hắn là nằm vùng ẩn trong bóng tối, còn tôi lộ ở mặt nổi"
Kane khó hiểu: "Nằm vùng? Tôi không hiểu ý của ngài."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Anh không cần hiểu, chỉ cần nhận định một sự thật, tôi chính là công tước."
"Vanity chắc chắn sẽ tiếp nhận tôi, cũng sẽ kiêng kỵ tôi."
"Mà tất cả những gì tôi phải làm là tìm kẻ kia trong bọn họ, bắt y phải nói thứ tôi muốn biết."