"Thưa ngài, chúng tôi đã biết về chuyện của bạn gái ngài. Nếu ngài cần giúp đỡ, xin đừng khách sáo."
"Giáo hội không xảy ra chuyện gì, đó là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tôi."
Trong tầng hầm của giáo hội, Kane và Đỗ Duy đi song song.
Vẻ mặt ông ta có chút lo lắng. Nhưng Đỗ Duy thì tỉnh queo, như thể không hề quan tâm đến Alexis chút nào.
Hắn nói: "Kane, trạng thái hiện tại của anh không được ổn lắm, tai hoạ ngầm của ác linh hoá ngày càng mạnh. Gần đây, tốt nhất là anh nên hạn chế ác linh hóa."
Mặc dù phần lớn sức mạnh của Đỗ Duy dựa vào vật phẩm, cũng tay sai đắc lực Cái Bóng, nhưng nhãn lực của hắn rất tốt.
Nghe vậy, Kane hơi ngây ra, sau đó lạnh nhạt xua tay: "Tôi là Hunter, Hunter sẽ thành ra như vậy."
Thực tế, tình trạng của Kane trước đây không tệ như bây giờ.
Ông hiếm khi ác linh hoá.
Tuy nhiên, khi Alvin Dawkwe qua đời, ông phải giải quyết vài sự kiện ác linh.
Do đó, tai hoạ ngầm của ác linh hoá trở nên nghiêm trọng hơn.
Giờ ông gần giống như Alvin Dawkwe, đang trên bờ vực của cái chết.
Đỗ Duy không quá để ý Kane.
Ông không nói nhiều, chỉ nở một nụ cười phức tạp.
Ông ấy đã bảy mươi, hiếm có Hunter nào sống lâu như vậy.
Cái chết của người bạn duy nhất của mình, Alvin Dawkwe là đả kích rất lớn với ông ta. Người già đều như thế, người bạn gắn bó lâu nhất trong đời với đã nhiều năm qua đời, cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Nhưng quen là quen. Không liên quan đến cái khác.
...
Đi đến phòng của Ngài Phelan.
Cửa tự động mở. Sau khi Đỗ Duy và Kane bước vào, họ xuyên qua bóng tối, bóng của họ hoàn toàn biến mất.
Máu của Jesus ở dưới tầng hầm của giáo hội.
Nói cách khác, nó dựa trên quỷ dị, và không tồn tại trong hiện thực.
Người bình thường không thể tiếp xúc được.
Sau khi đi qua cầu thang dài, cả hai nhìn thấy đàn thờ khổng lồ và giá sách cao vài mét.
Trên đàn thờ, 2 Hunter già mở mắt, đưa mắt nhìn sang với đôi mắt trống rỗng.
Sau khi nhìn thấy đó là Đỗ Duy và Kane, hai người lại nhắm mắt.
Nhân tính của họ về cơ bản đã không còn nữa.
Vì vậy, không có quá nhiều biểu hiện tình cảm, cả đời không bao giờ rời khỏi đàn thờ, chết cũng sẽ chết ở chỗ này.
Phải nói, điều này thật nực cười.
Trên đàn thờ, Máu của Jesus trong ao máu rất tĩnh lặng.
Khi Đỗ Duy tới lần trước, toàn bộ vũng máu đều xảy ra dị thường, Máu của Jesus sôi trào, công kích mọi người.
Nhưng lần này, không có gì xảy ra.
Đỗ Duy bước tới đàn thờ.
Kane đi theo không nói lời nào, ngồi xuống đất.
Nhiệm vụ của họ là canh giữ Máu của Jesus.
Thu thập thêm những thứ tương tự là mục tiêu mà giáo hội đã lên kế hoạch trong hai trăm năm.
"Không bình thường."
Đỗ Duy nhìn ao máu, trong lòng thầm đưa ra phán đoán.
Theo lý thuyết, Máu của Jesus sẽ thay đổi sau khi hắn đến, giống như lần trước.
Đây cũng là mục đích chính mà hắn tới đây.
Nhưng giờ lại không xảy ra gì cả.
Điều này khiến hắn hơi thất vọng.
"Ý thức của em sẽ ở đây sao?"
Đỗ Duy cũng ngồi bên cạnh ao máu, chỉ cần hắn tiến thêm một chút nữa là sẽ rơi vào trong đó.
Hắn cố nhìn kỹ hơn.
Nhưng ao máu không có phản hồi nào.
Sự thất vọng của Đỗ Duy càng lúc càng dữ dội.
Hắn biết rằng có rất nhiều bí ẩn đang bao trùm quanh mình, hắn biết rằng Alexis cũng vậy.
Nhưng tất cả đều bị sương mù bao phủ, dù có cố gắng hết sức cũng không thể nhìn ra đáp án cuối cùng.
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Sắc mặt hắn bỗng trở nên u ám.
Tay phải duỗi ra rồi thu lại. Quay đầu lại nói với những người khác: "Các vị, tôi muốn ở một mình một lát."
Nghe vậy, Kane và 3 Hunter khác mở mắt, sau một lúc suy nghĩ bèn gật đầu: "Được."
Nói xong, hắn đứng dậy và bước xuống đàn thờ.
Trên toàn bộ tế đàn, lúc này chỉ còn lại có Đỗ Duy.
Rất vắng vẻ.
"Lần trước tôi tới, nó thực sự khác với bây giờ."
"Lúc đó tôi cái gì cũng không biết, Alexis vẫn khoẻ mạnh, ác linh Đỗ Duy cũng không logout."
"Cũng chưa đi qua cánh cổng địa ngục."
Vừa nói Đỗ Duy vừa lấy mặt nạ ra.
Giờ phút này, toàn bộ mặt nạ không giống như trước, hoa văn đại dương càng ngày càng ở vị trí đôi mắt, nhưng đang biến dạng theo thời gian.
Giờ mặt nạ đã không còn dính dáng đến Cái Bóng.
Bên trong có Ma Thần đáng sợ, cùng với ác linh Đỗ Duy hung ác.
Sở dĩ lấy món đồ này, là vì hắn muốn xem liệu Máu của Jesus có phản ứng hay không.
Rốt cuộc, người mà Minette yêu trước đây đã trở thành ác linh Đỗ Duy.
Tuy nhiên, Máu của Chúa Jesus vẫn bình lặng.
Đỗ Duy cau mày: "Có vẻ không được."
Ở bên phải, hoa văn của kim đồng hồ từ từ xuất hiện.
Hắn tiến vào trạng thái ác linh hoá.
Tuy nhiên, hắn không thể đảo ngược thời gian như ác linh Đỗ Duy, thời đại Victoria chỉ là một đoạn thời gian, còn giờ là hiện tại.
Nếu muốn đảo ngược thời gian, không ai có thể đủ khả năng để tiêu thụ điện năng.
Hơn nữa, cái bóng của hắn cũng méo mó. Ở trong cái bóng của hắn, Cái Bóng đã mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu.
Cái Bóng đã lên sàng.
Hai tay của nó cầm 2 con dao sắc bén, giống như trước đây, trung thành và tin cậy đứng sau lưng Đỗ Duy, thật sự trở thành cái bóng của hắn.
Phong thư cũng bay ra khỏi túi.
"Minette, em có nghe thấy anh nói không?"
"Anh là Đỗ Duy."
"Anh đã trở về, anh tới thăm em."
"Nhìn xem, Cái Bóng và phong thư ở đây, anh cũng ở đây, em không muốn nói gì với anh sao?"
Đỗ Duy dịu dàng nói, hắn hướng về ao màu chân thành gọi Minette.
Nhưng không có gì xảy ra.
Âm thanh mà hắn nghe thấy lần trước giống như một ảo ảnh.
"Xem ra là công cốc."
"Nhưng lần trước tôi nghe thấy giọng nói của Minette, ý thức của cô ấy chắc ở đây."
Đỗ Duy lắc đầu, đứng dậy đem mặt nạ vào.
Phong thư bay quanh hắn, theo sau là Cái Bóng.
Vào lúc này, có một âm thanh vo ve vang lên bên tai của Đỗ Duy.
Trái tim cũng thấy nhói đau.
Máu huyết chảy nhanh hơn.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Năng lực nhìn thấy tương lai đã bị cưỡng ép phát động.
Trước mắt của Đỗ Duy lập tức hiện lên một cảnh tượng quái dị.
Đó không phải là cảnh tượng tử vong của hắn, mà là của Minette...
Hắn thấy nơi đó là một cái hồ, Minette hiện ra từ dưới đáy hồ đang ôm một chiếc quan tài hình thoi, bộ dáng chật vật, còn nét mặt rất buồn.
Minette hết sức đẩy quan tài đi.
Nằm trong đó là thi thể đeo mặt nạ của Đỗ Duy, nhưng trong nháy mắt đã biến thành hư ảo.
Cứ như một bóng ma mờ ảo.
Hơn nữa, hắn còn nghe thấy giọng nói của Minette.
"Tại sao... tại sao em lại thất bại? Có phải là bởi vì anh đã trở thành Ma Thần có tính khái niệm? Cho nên bọn họ không muốn trả anh cho em."
"Nếu là vậy, em cũng sẽ cố khoác giáp thành thần. Chỉ có như vậy, tema mới có thể mang anh trở về."
"Nhưng em không còn năng lực nhìn thấy tương lai. Dù có nó, em cũng không mạnh như anh. Anh cũng đã thất bại, dù em có nỗ lực thì sao có thể thành công?"
"Anh cố chờ em thêm một thời gian nữa, em làm được, Minette em xin thề với anh, em sẽ đưa anh trở về."
"Cho dù mất đi tất cả, em cũng không thể cho phép việc mất anh."