Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ ( Dịch Full )

Chương 541 - Chương 541: Vanity Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 541: Vanity dẫn sói vào nhà Chương 541: Vanity dẫn sói vào nhà

"Công tước, ngài phải biết người trong tổ chức của chúng ta đều rất bận, phần lớn thời gian họ không ở cùng một chỗ. Gần đây nếu không phải vì việc của ngài, có lẽ chúng tôi đang giải quyết việc riêng của mình ở nơi khác."

"Ngay cả tôi cùng thường xuyên bận rộn."

"Làm gì có người rảnh rỗi cùng giải quyết ma linh với ngài, và mang mặt nạ về?"

"Xin lỗi, giọng điệu của tôi có thể không đúng."

"Ý tôi là hoặc ngài để việc này cho người khác làm, hoặc sẽ làm một mình."

...

Mercer nhìn Đỗ Duy, trong lòng không khỏi có chút khinh thường.

Mặc dù y rất rõ rằng y không thể đánh bại công tước.

Dù sao trước mặt kẻ này, Matthew bị đánh tơi bời như một đứa trẻ, cơ thể vẫn rất thành thật.

Nhưng nếu người khác nghĩ mình hiểu rõ Vanity, mọi chuyện sẽ diễn ra như hắn nghĩ. Thì thật sự rất ngu ngốc.

Bất kỳ tổ chức nào tồn tại trong thời gian dài đều có những quy tắc riêng.

Không ai được phá vỡ.

Không ai có thể phá vỡ.

Đỗ Duy vẫn cười, nói: "Tôi vẫn nghĩ mình nên thử một lần. Dù sao đây cũng là bước đầu tiên để tôi hòa nhập vào Vanity. Tôi thực sự muốn duy trì một mối quan hệ tương đối thân thiện với mọi người."

Có một thành viên của Vanity biết Alexis là chuyển thế của Minette.

Chắc chắn cũng biết mối quan hệ giữa Công tước và Minette.

Đối phương trong tối, còn mình ở ngoài sáng, chỉ cần quăng mồi thì bên kia chắc chắn sẽ cắn câu.

Ngay cả khi không hành động chung với mình, cũng sẽ lộ ít manh mối.

Khi đó, mục tiêu đã rõ ràng.

Đó là lúc hắn hành động.

Mercer lắc đầu với Đỗ Duy: "Nếu ngài cứ cố chấp, tôi cũng không có ý kiến."

"Tiện thể, ngài có thể thuận tiện nói cho tôi biết, giờ thực lực của ngài đã khôi phục đến mức độ nào?"

"Theo những gì tôi biết về thời kỳ đỉnh cao của ngài, dường như vượt quá ma linh quái dị, nhưng tôi không biết ngài mạnh đến mức nào."

Nghe vậy, Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không giỏi đánh giá. Ngoài trừ Matthew có thể khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, thì chỉ có Ma Thần."

"Hơn nữa thời kỳ đỉnh phong mạnh đến mức nào, tôi cũng không rõ."

"Bởi vì trong thời đại của tôi, tôi là kẻ mạnh nhất."

Những lời này tất nhiên là chém gió.

Thực lực của Đỗ Duy, hoàn toàn phụ thuộc vào ngoại lực.

Mạnh nhất luôn là ác linh Đỗ Duy.

Ở thời đại Victoria, phía sau cánh cổng địa ngục, ác linh Đỗ Duy quả thực đạt được đỉnh cao, cũng không thất bại như công tước.

Ngược lại, nó thực sự đã giết chết một Ma Thần.

Mercer đương nhiên không biết những điều này, nhưng y đồng ý với lời của Đỗ Duy.

Đối phương quả thật rất mạnh.

"Quả thực thực lực của ngài rất mạnh, cho dù ở trong Vanity cũng vào loại khá."

"Chà, vậy đã kết thúc cuộc khảo sát của tôi. Tiếp theo, tôi sẽ đưa ngài đến tổng bộ, để gặp gỡ những người khác."

"Có thể hiểu đó là lễ chào đón người mới của chúng ta."

Nghe vậy, Đỗ Duy cười nói: "Tôi rất mong đợi."

Mercer cũng cười nói: "Vậy thì thưa ngài, có thể nhân tiện bảo ma linh của ngài bớt bớt không? Tôi cứ cảm thấy nó muốn giết tôi."

Lúc này, Cái Bóng không giấu giếm ác ý của mình.

Hơn nữa còn có một cảm giác khủng hoảng khó tả, như có 2 con dao sắc bén ẩn hiện trong bóng tối, có thể đâm vào tim y bất cứ lúc nào.

Đỗ Duy trầm giọng nói: "Trở về."

Cái Bóng lặng lẽ biến mất ngay lập tức, quay trở lại trong cái bóng của hắn.

Từ đầu đến cuối, Mercer thậm chí còn không nhìn thấy Cái Bóng xuất hiện như thế nào.

Bởi vì theo logic mà nói, Cái Bóng chính là bóng của Đỗ Duy, khi Cái bóng và bóng hoà vào nhau thì bóng đen cũng là một phần của Cái Bóng.

Từ lúc bắt đầu, y bước vào phạm vi tấn công của Cái Bóng.

...

Tại Đảo hồ, vào ban đêm.

Mercer chèo thuyền, đưa Đỗ Duy tới nơi này.

Nhìn xung quanh, toàn bộ hòn đảo chìm trong bóng tối.

Chỉ có tòa nhà hình vuông khổng lồ vẫn còn chút ánh sáng, nhưng cũng khá u ám.

Các tòa nhà trên hòn đảo này không có bất kỳ bầu không khí hiện đại hoá.

Các thiết bị điện thậm chí không tồn tại.

"Đây là căn cứ của Vanity chúng ta. Nếu lần sau ngài đến đây, có lẽ sẽ không thể gặp ai khác, bởi vì chúng ta hiếm khi tụ họp."

"Hơn nữa, chúng ta không quen để lộ mặt thật. Dù mọi người đều biết thông tin của ngài, tôi vẫn khuyên ngài nên đeo mặt nạ, như vậy có vẻ ngài không khác chúng ta mấy."

Mercer đi phía trước, dặn dò Đỗ Duy ở phía sau: "Hơn nữa, tên của mọi người đều là tên giả, nên ngài cũng không cần truy xét quá."

"Tôi hiểu."

Đỗ Duy gật đầu, bình tĩnh lấy mặt nạ trong áo gió ra, đeo lên mặt.

Mercer đã nhìn thấy cảnh này.

Y nói với giọng phức tạp: "Mặt nạ của ngài không giống với của chúng tôi, nhưng thế là đủ."

Mặt nạ của Vanity là mặt nạ nguyên thủy.

Thứ của Đỗ Duy là một bản nhái được tạo ra bởi một tồn tại không xác định sau khi Vanity xuất hiện, không khác nhiều so với bản gốc.

Đỗ Duy biết rõ những điều này.

Hắn đi theo Mercer đến tận tòa nhà hình vuông kia.

Sau khi bước vào, cầu thang quanh co đi lên tầng bốn.

Tầm mắt đột nhiên mở ra.

Toàn bộ không gian trên tầng 4 mở rộng, tuy mặt bằng rất lớn, nhưng không có tường vây, nhìn qua là thấy hết phần cuối.

Có vẻ vô cùng lạnh lùng.

Ở giữa, có một bàn hội nghị.

11 người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ che mặt đã ngồi chờ sẵn.

Khi Đỗ Duy và Mercer xuất hiện.

Mọi người khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn qua.

"Chào mừng ngài Công tước."

"Mọi thứ đều quy về Vanity, tương tự cũng sẽ quy cho chúng tôi."

"Chúng ta là 13 người."

"Con số này đại diện cho một tội ác mà người thường không nhận ra được."

"Nhưng đối với chúng tôi, đó là một huy chương cho thấy sự tồn tại của chúng tôi."

Thái độ của mọi người lạnh lùng khó tả. Cảnh giác và nhạy cảm.

Đỗ Duy lạnh lùng hơn bọn họ.

Hắn trực tiếp nói: "Chỉ có sự Vanity mới tồn tại vĩnh viễn."

Vừa nói, hắn vừa trực tiếp đi tới, kéo một cái ghế ra, bình tĩnh ngồi ở trên đó.

Tư thế cả người rất tao nhã, chẳng khác gì một quý ông thời Trung cổ.

Trong mắt những người khác, bọn họ càng thêm tin tưởng Đỗ Duy chính là công tước.

Khí chất lạnh lùng và tao nhã này hòa quyện vào nhau. Đơn giản không phải là thứ mà người bình thường có thể bắt chước.

Đây chính là sự lắng đọng của thời đại.

Sau đó, họ quay đầu lại với Đỗ Duy và nhìn Mercer đang đứng yên.

Kể cả ánh mắt của Đỗ Duy, tất cả đều bình tĩnh dị thường, gần như là chỉnh thể.

Thay vào đó là Mercer.

Hắn thấy mình hơi lạc lõng...

Bình Luận (0)
Comment